[Chuyện có thật] Khi tham gia lực lượng quân sự dự phòng, tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện này

Vâng.... Tất cả các bạn vào đây cũng chỉ vì cái tiêu đề này thôi, phải, tôi là một lính dự phòng. Nói chính xác thì, tôi là một thành viên của trung đoàn Pilbara của Tây Úc, thường đóng quân ở Taylor Barracks. Tôi cũng không chắc các bạn có biết lực lượng quân sự dự phòng là gì không, nhưng để đề phòng trường hợp có người không hiểu ý tôi thì chúng tôi là một kiểu pha trộn giữa trung đoàn và tiểu đoàn hỗ trợ nhằm mục đích chính là ở lại trên đất nước của mình để phục vụ cho các hoạt động quốc phòng, hoặc không thì sẽ được sử ra nước ngoài khi -thiếu nhân sự. Về cơ bản thì, chúng tôi là lực lượng dự bị

Ừ thì, điều này cũng có nghĩa là chúng tôi cũng không cần phải khổ luyện như quân nhân chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi vẫn dự kiến là sẽ duy trì một chế độ luyện tập thân thể khá nghiêm khắc. Để kiểm tra năng lực thể chất, chúng tôi thường bị đưa đến những nơi khác nhau với đủ mọi kiểu môi trường, tình cảnh con người ta có thể gặp phải. Trung đoàn của tôi, Pilbara, đã tham gia một buổi tập huấn tại một trại nhỏ ở gần Pipalyatjara, thuộc vùng biên giới của vùng Nam và Tây Úc.

Một nơi éo có cái mắm gì sất

Nơi này không những vắng hoe vắng hoắt mà còn là một trong những nơi có môi trường khắc nghiệt nhất trên hành tinh này, âu cũng chỉ vì một lí do duy nhất, nóng. So với cái nóng ở đây thì mấy cái sa mạc khác chả là cái mắm gì sất. Trong mắt tôi thì đây đúng là chốn chó ăn đá, gà ăn sỏi.

Thôi, kể thế đủ rồi, đến lúc đi vào chuyện chính rồi. Hôm đó cũng như mọi hôm, chả có gì đáng kể so với trước đây, tham gia một cuộc huấn luyện bất thường do các sĩ quan tổ chức. Các đội gồm sáu người lần lượt xuống xe tại các địa điểm ngẫu nhiên giữa chốn rừng thiêng nước độc, nhằm mục đích tạo điều kiện cho chúng tôi sử dụng hệ thống thông tin liên lạc để có thể tìm thấy nhau.

Thật lòng thì, nếu chống chọi được cái nóng thì chuyện đó cũng chẳng to tát gì. Thời tiết ngoài kia nóng như lửa đổ, nóng đến mức ước chừng nếu lỡ làm rớt một miệng thịt ra lòng đường thì cũng khỏi cần nhặt, vì kiểu gì nó cũng thành than rồi, nhặt làm gì cho tốn công.

Chúng tôi mất khoảng một tiếng đồng hồ mới tìm ra đội thứ hai, và giờ thì lại phải đi kiếm đội thứ 3, thứ 4. Chuyện này khó hơn nhiều so với những gì chúng tôi đự đoán, xung quanh toàn bùn đất, bụi gai thì mọc thành từng rừng dài cả mấy mét, đi mãi chẳng thấy bờ

Và, chính lúc này, bắt đầu có chuyện lạ

Chúng tôi vừa cuốc bộ qua khu đất hoang, vừa cố gắng trong vô vọng tìm hiểu xem rốt cuộc cái khỉ gì phát ra từ đầu kia của radio, mà xung quanh thì chẳng có gì cản được bức xạ nhiệt chiếu thẳng xuống nền đất. Mấy giây đầu tôi điên tiết cả lên, nhưng sau đó, khi nghe thấy một trong số mấy cô nàng trong đội gọi lũ còn lại thì lòng lại có chút hi vọng

Cô ta đã nhìn thấy ai đó, và mấy giây sau chúng tôi cũng thấy luôn. Không nghi ngờ gì nữa, đó không phải là ảo ảnh, gần đó còn có một người nữa. Chúng tôi cũng chẳng thể nói rõ được là ai, dù ban đầu đứa nào đứa nấy cũng nghĩ là cuối cùng mình cũng đụng phải mấy đội kia rồi

Chúng tôi thông báo qua hệ thống là đã nhìn thấy đồng đội của họ, yêu cầu xác nhận. Nhưng chẳng ai đến. Chẳng ai chú ý gì đến chúng tôi cả, và dù cái bóng dáng mờ ảo phía xa xa giữa bầu trời nóng nực đó là ai đi nữa thì anh ta cũng chẳng làm ra chút dấu hiệu gì thông báo cho chúng tôi. Cả lũ yêu cầu bọn họ kiểm tra lần nữa, thậm chí cũng đã chạy tới để vẫy tay với kẻ kia

Nhưng chẳng ai thèm đáp lại

Rốt cuộc bọn tôi xác định đây chắc là thường dân, và định đến để hộ tống họ ra khỏi khu vực đang diễn ra cuộc tập huấn quân sự. Chúng tôi bắt đầu tiến thẳng về phía họ, nhưng mấy người kia thì chẳng thèm tiến lại

Càng tiến đến gần, thì bóng dáng vặn vẹo gì nắng ấy càng trở nên rõ ràng hơn. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã có thể nhìn thấy rõ một số điểm nổi bật. Vừa nhìn thấy, chúng tôi đã ngã ngửa, người da màu.

Anh ta là một người bản địa, hình như chúng tôi loạng choạng thế nào mà lại gặp phải một bộ phận dân Angara, và gã này đến là để kiểm tra chúng tôi. Chúng tôi cố gắng tỏ ra hoài bình hết sức có thể, treo súng bên hông và giơ một tay lên.

Nhưng rồi... có gì đó sai sai

Từ đằng xa, gã kia hiện lên chỉ như một mảnh đen xì, cứ như thể cái nắng vặn vẹo đã gọt đẽo kiểu gì đó mà làm anh ta còn được có một mẩu. Chưa hết, càng đến gần thì chúng tôi càng hiểu rõ, đây không phải là ảo ảnh.

Khỉ khoảng cách chỉ còn chưa đến 50 mét, thì rõ ràng đây không phải là một kẻ bình thường. Hắn ta bị... biến dạng. Không nghi ngờ gì nữa, gã chính là kẻ gầy nhất mà tôi từng thấy. Ờ thì, mấy kẻ mắc chứng biếng ăn tôi gặp còn nhiều thịt hơn gã này nhiều. Còn tính về chiều cao á.... lạy chúa tôi, thằng này chắc là người khổng lồ quá.

Gã này cao ít nhất cũng phải 7 feet, cả người chỉ có da bọc xương. Trên người không có một mảnh quần áo che thân ngoại từ cái gì đấy quấn quanh tay trông như mấy cái lá mỏng.

Rõ ràng ai cũng thấy khó chịu, nhưng chẳng ai chịu thừa nhận là mình lại bị một thằng thổ dân đã không có vũ khí, lại còn chẳng khỏe mạnh gì cho cam dọa sợ cả. Tôi dừng chân, miễn cưỡng bước lại gần tí rồi gọi gã. Tôi hỏi gã có biết tiếng Anh không

Gã éo thèm trả lời, chỉ liếc mắt một cái trông phát khiếp

Nói không được, bọn tôi phải tìm cách gì để trao đổi. Ờ thì vẽ cũng được, nhưng vừa tiến lại gần thì thẳng chả nổi điên lên.

Đầu tiên là cái đầu, đột nhiên, nó giật xoắn sang một bên. Cứ như kiểu..... con chó tò mò nhìn đồ chơi vậy á. Cái đầu gã treo ngang qua một bên, nhìn bọn tôi trừng trừng, cân đong đo đếm tụi tôi. Rồi sau đó lại khóc

Tiếng khóc chói tai, không ngừng rít lên từ trong cổ họng. Lúc gã rít, cái sắc hồng lờn lợn trong miệng gã cứ đập vào mắt bọn tôi, rồi đầu thì lắc dữ dội

Sau đó, gã quay lại. Nhưng... cũng không hẳn là quay, mà là xoắn thì đúng hơn.

Hai chân gã vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong khi phần thân mình thì dù bị phần còn lại của cơ thể níu kéo nhưng vẫn vùng vẫy dữ dội. Và rồi sau đó gã vọt lên, chạy như ăn cướp về phía bụi rậm.

Và thế là..... dù tôi cũng có chút chản nản về bản thân mình, nhưng tôi không dám tiếp tục nữa. Cố hết sức mình nói với giọng can đảm nhất có thể, tôi quay về lũ đồng đội ngu si nửa đang sợ chết khiếp nửa kia thì hờ hững suy đoán là hình như gã sợ tụi tôi, mà cảnh báo bọn nó đừng có dại mà bu theo gã

Bọn nó đồng ý, dù cũng chả có ai ngu mà bu theo gã làm chi. Tụi tôi rời đi, nhanh hơn lúc trước một chút, quay trở lại con đường lúc trước.

Nhiều giờ trôi qua, và đội của chúng tôi thì chẳng làm được gì sất ngoài mấy tiếng xầm xì phát ra từ hệ thống liên lạc. Khi mặt tời lặn, rốt cuộc thì cũng có một giọng nói rõ ràng phtas ra. Đó là sĩ quan của tụi tôi, và bọn họ thì đang tức điên lên vì chuyện chỉ có hai đội là tìm thấy nhau

Bọn họ chỉ đường cho tụi tôi cho đến khi cả lũ tìm được mấy con đường đất, chỗ mấy cái xe jeep đang đứng chờ để đưa tụi tôi về căn cứ

Chỉ khi về được đến một chỗ kiên cố thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cái sự nhẹ nhõm đó chẳng kéo dài được lâu

Hiện tại, ba đội đã về được đến nơi

Nhưng đội thứ 4 thì chẳng thấy đâu

Ngay lập tức, ai nấy đều hoảng sợ, nhưng mấy vị sĩ quan thì con mẹ nó cứ khăng khăng là bảo hình như mấy đứa kia làm mất hệ thống liên lạc. Người ta sẽ kêu mấy đội cứu trợ biết phải làm gì vào mấy lúc này, rồi kiểu gì chả tìm được nhóm kia. Bọn họ an ủi bọn tôi là đừng có lo, đi mà ngủ đi

Nhưng đêm đó tôi chẳng thể nào chợp mắt được

Có lẽ đến đoạn cập nhật tôi sẽ kể tiếp, đưa ra kết luận về bản chất của việc này. Sau đó, bọn họ tìm được các thành viên đội kia.

Nhưng không trọn vẹn

[Còn tiếp, sẽ cập nhật sau]

Tên dịch giả: @Aoytaku hime
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn:When I joined the reserves, I never expected this.

0 nhận xét