Tiểu thuyết Silent Hill Another Story


Tác giả: lead21pc
Thể loại: Gore, Horror.
Disclaimed: Tôi chỉ mượn tạm bối cảnh, các nhân vật khác đều của tôi. Fic mang tính giải trình là chính. Đem nơi khác xin vui lòng giữ credit.
Summary: một tay xui xẻo lọt vào một thị trấn ma quái, tìm cách ra khỏi nó.

Chapter 1


Tôi là Jake, tôi 23 tuổi, là một nhân viên bình thường ở sở thuế vụ, công việc cũng khá là bận rộn, giấy tờ khá là nhiều, công việc chất đống. Chuyện sau đây tôi sẽ kể tôi không dám các bạn sẽ tin nhưng từ một kẻ sống sót ra khỏi đấy hãy tin điều này là sự thật.

Đêm 22 September 2003, tôi đang lái xe trên một con đường, con đường quen thuộc, ở khúc này tôi phải băng qua ba dãy nhà thì mới tới được nhà. Gần đó có một lối tắt mà không phải ai cũng biết, một con đường mòn đi băng qua một bãi đất trống ngày xưa là một cánh rừng. Tôi thật sự ghét con đường này, tiến rá khô xào xạc không ai quét và cả cái vẻ ngoài âm u ấy, tôi đoán người ta ghét nó vì lý do đó. Tôi cũng không phải dạng người mê tín lắm nên hôm nay có một trận Football và tôi quyết định hoàn tất công việc thật nhanh rồi về nhà sớm. Một bữa ăn ngon, thịt bò với khoai tây và sốt cá ngừ, một ly vang kèm theo bánh quế tráng miệng thật là tuyệt để thưởng thức một trận đấu.

Hôm nay tôi quyết định băng qua lối đó, kì lạ là hôm nay sương mù khá dày đặc, nhiệt độ khá lạnh, 5 độ C theo cái nhiệt kế trong xe tôi. Tôi nhớ dự báo thời tiết bảo rằng hôm nay trời hanh thôi mà, làm ăn thế đấy, cái bọn đấy tốt nhất là dẹp tiệm đi là hơn. 22 giờ, tôi đã đi đến gã ba phố 55, muốn đi tới đó bạn phải băng qua một ngã tư tối, không hiểu vì lý do sai sót trong quy hoạch mà đoạn đường này không hề có một ngọn đèn đường và cả đèn tin hiệu, những người đi phía trước chỉ có thể nhận ra người khác nhờ chiếc đèn pha từ xe hơi. Nếu mà người đi bộ băng qua thì sao, họ sẽ gặp tai nạn mất, đây không phải là lúc nghĩ bâng quơ chuyện đó. Trời lạnh, tôi run bần bật lên, khoác thêm một lớp áo và tiện thể nốc thẳng cốc cà phê còn nóng hổi kia, vứt đại ở một góc nào đó trong xe hơi, có lẽ tôi sẽ dọn dẹp sau. Tôi chầm chậm lái xe từ từ với tốc độ 5km/h đang chỉ trên bảng số. Tôi có thể đi nhanh nhưng với tầm nhìn hạn chế này và tôi cũng không chắc rằng có ai đó sẽ cũng lái qua đây, mặc dù xung quanh chẳng có tiếng động gì nhưng cẩn thận vẫn hơn. Kịch! Một tiếng động lạ bên trái cửa xe, lại một tiếng kịch khác, tiếng gì thế nhỉ, cứ như tiếng động của một thanh gỗ dài đang gõ trên mặt đất vậy. Và đột nhiên tiếng động ấy dừng hắn, tôi bắt đầu nổi da gà, đột nhiên một bóng đen vụt qua đằng trước, tôi giật mình đè chiếc còi xe, tiếng tin kéo dài mãi cho đến khi tôi nhấc tay ra. Cái quái gì vậy? Dường như có thứ gì đó đang trêu đùa tôi, đang cố làm cho hoảng sợ.

Mở cửa xe ra và đứng giữa con đường, tôi la lớn

“Có ai đó ngoài đó không? Lên tiếng đi, tôi không đùa đâu nhé!”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng vang từ giọng nói của tôi, một sự im lặng đáng sợ. Tôi thật sự không thích điều này, tôi không phải là dạng người mê tín, nhưng việc này cứ như bắt anh vào một phòng tối và bảo rằng đó là một cái thang máy sắp đứt cáp vậy. Mặc kệ những điều vừa xảy ra, tôi chui lại vào xe và hướng đến con đường mòn trước mặt. Một bóng đen khác vụt từ bên phải, hình thù kì lạ nó cứ như một con khỉ đột đang nhảy múa vậy, đùng một cái một con dơi bay đập vào cánh cửa trái làm tôi tức tốc phải chạy thẳng đến con đường mòn.

Sau khi lái xe khoảng 20m, tôi dừng xe lại quay đầu nhìn vào kính chiếu hậu và đảm bảo không có vật gì khả nghi đi theo. Mấy cái đó là gì, tôi cảm tưởng rằng có ai đó hoặc “thứ” gì đó mà tôi không dám chắc đang cảnh báo và bảo tôi đừng đi đường này. Thật vớ vẩn, ở thế kỉ bao nhiêu rồi mà vẫn có kẻ hù mình như thể nhỉ. Xếch mép một phát, tôi châm điếu thuộc lên. rít một hơi dài, phà lên những vòng tròn và lái xe đi tiếp.

Thông thường nếu đi đường này tôi sẽ tiết kiệm 15’ chạy xe, thật là tiện lợi, sao không ai nghĩ như tôi nhỉ, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Hôm nay có gì đó bất thường ở đây, tôi đã đi hơn 20’ và tôi vẫn chưa đến ngã rẽ, cái quái quỷ gì vậy, đằng sau tôi con đường hình như biến mất dần vào làn sương ma quái, con đường phía trước hình như đang rộng mở, tôi không thích điều này một chút nào. Sau 5’ tôi đã thấy một ánh đèn trước mặt, tôi đã tưởng chừng đã ra đường chính nhưng không, đó là một cái đèn đường, bóng đèn tròn đang cháy leo loét, nó cứ chập chờn. Theo trí nhớ của tôi, đoạn đường này đâu có bất kì cái đèn đường nào đâu, tôi đã bắt đầu gai người hơn, thật sự tôi muốn quay lại ngay lúc này. Tôi tức tốc phi lên xe cố để cho xe quay lại nhưng không, đột nhiên máy xe tắt, mẹ kiếp sao lại tắt máy đúng lúc này cơ chứ. Một hồi loay hoay vẫn chưa tìm ra cái quỷ quái gì đã làm hỏng máy, nếu quay lại thì quá xa và tôi không chắc sẽ cầm cự lâu trong cơn lạnh này. Tôi tiếp tục đi về phía trước, hi vọng ai đó có thể giúp đỡ, đi mãi thì gặp một biển báo đã ngã xiên vẹo, chữ trên đó đã bị sờn bớt chỉ còn lại mỗi chữ S và H, phía trên dòng chữ “Welcome to” vẫn còn màu sơn bóng, chiếc bảng cũng đã gỉ sét, tôi ghét sát mắt vào dòng chữ, cố tìm những vết khắt trên chiếc bảng để nhìn kỹ hơn. Tôi đã tìm ra nó, nếu ghép lại nó sẽ ra hai từ “Sill Havent”, tên thị trấn này lạ thật, tôi thậm chí còn không biết nó tồn tại trên bản đồ. Mà khoan đã tôi, mới đi chưa đầy một tiếng mà đã ra thành phố rồi à, thậm chí đến một thị trấn cơ đấy, hôm nay tôi làm sao ấy nhỉ, lạc xa đến thế cơ.

Không quan trọng chuyện đó, điều trước mắt tôi cần người giúp đỡ và nơi nghỉ ngơi đã, không thể ở mãi trong thời tiết lạnh giá này. Đi mãi tôi thấy một cánh cổng làm bằng đá, quang cảnh vẫn bị bao phủ bởi sương mù, tôi đã tới thị trấn, trái với hi vọng của tôi, nơi này nhìn giống như bị bỏ hoang vậy, chuyện quái gì đang xảy ra thế này.

Chapter 2

Đứng sững sờ trước cảnh trước mặt, tôi không thể tin được cái điều mình đang nhìn trước mắt, một thị trấn hoang tàng, nhà cửa xiêu vẹo được gia cố kín mít ở cả cửa sổ. Cư dân nơi này là cái gì vậy, không một tiếng động, làm sao tôi có thể tìm kiếm được sự giúp đỡ ở một cái nơi như thế này đây. Không có ai để hỏi thăm, không một bảng báo chỉ dẫn, những gì tôi nhận được lúc này đây là cái lạnh chết tiệt này, tôi sắp chết cóc rồi đây. Quay đi quay lại thì thấy một ánh đèn đằng trước, quái nhỉ, lúc trước tôi đâu có thấy nó ở đó, thây kệ tìm được ánh sáng là may rồi. Đến gần hơn, đó là một cây đèn đường, lại một cây đèn đường chết dẫm khác, cứ như nó là checkpoint trong videogame vậy, khốn kiếp. Dưới cái ánh đèn đường ấy là một người thanh niên, người nhợt nhạt đang đứng tựa vào cây đèn, gã đội nón len, trên người không mặc thêm áo ấm nào trừ cái áo khoác mỏng tang kia. Ánh mắt đỏ lòm cứ nhìn mình không dứt, người nào ở thị trấn này cũng như thế à.

“Này anh, cho tôi hỏi có chỗ nào chuyên sửa xe hơi không?” – Im lặng bao trùm

“Có chỗ nào nghỉ chân không?” – Lại im lặng

“Thế anh có chỉ cái mẹ gì có ích cho tôi lúc này không? Tôi không cần biết anh là loại khỉ gió gì khi không thấy lạnh nhưng tôi gần chết cóng rồi đây, nếu biết gì thì nói thẳng ra để tôi biến khỏi đây nhanh chóng”.

Gã đưa tay lên, cái cánh tay gầy đét da bọc xương, nổi cả gân xanh lên chỉ về hướng kia và mấp máy mãi tôi mới nghe thành tiếng.

“Bản.. đồ… hướng đó!” – Tốt! Phải thế chứ! Một cái bản đồ chết tiệt cho cái thị trấn chết tiệt.

Trước khi tôi đi khuất, giọng gã trở nên trong trẻo hơn và gã nhấn giọng một cách ẩn ý.

“Cẩn thận! Ngươi sẽ không biết mình sẽ đi vào đâu!”

Một câu cảnh báo, với tôi đó chỉ là lời nói với của một kẻ điên mà thôi, cái sương mù chết tiệt này cản trở tầm nhìn của tôi, tôi dẫm phải cái gì đó, thứ gì nhèm nhẹp, nhìn xuống thì đó là một con chó chết, nó bị cắt thành từng mảnh trông rất xấu xí. Cái gã điên nào làm cái này thật sự chẳng có khiếu thẩm mỹ hoặc hắn đang muốn hù ai đó mà thôi. 100m tiếp theo, tôi gặp một cái bờ tường, trên đó dán một cái sơ đồ, cái bản đồ chết dẫm tôi cần tìm đây rồi.

Xem nào, tận cùng bên trái là một cái bệnh viện, bên phải là một cái quầy tạp hoá, tôi sẽ tìm nó sau, tôi phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ chân đã, à đây rồi một nhà nghỉ cách chỗ này 30m. Khoảng cách này khá ngắn, tốt nhất tôi nên chạy vừa nóng người vừa đi nhanh, nhưng cái điều đáng sợ không phải là cái không khí tĩnh mịch này mà là cái tiếng động tôi vừa nghe. Đó là tiếng xích sắt chạm vào nhau, bị lết đi trên đường đang to dần hơn tiếng đến chỗ tôi, thằng nào muốn giỡn với tôi lần này thì nó tiêu chắc, tôi đai đen Aikido mà.

Sự thật lúc đó không phải lúc để hổ báo, 49 gặp 50, một tên tó xác, cao 2m, đeo mặt nạ hình con heo, cái mặt nạ nó phải làm bằng da thật, cái mùi nồng nặc bốc ra từ cái mặt nạ được thuộc cẩu thả. Hắn tiến gần đến tay lăm lăm xích sắc và chém thẳng về phía tôi, cái thằng bị cái chứng gì vậy, tôi né được, thêm một nhát nữa và tôi né được. Thật nguy hiểm, trong tình huống lúc này mà chọi với thằng điên này thì chết mất, tôi chạy thục mạng.

Từ đằng xa có một biển báo nhấp nháy “Motel”, ơn trời cuối cũng có một cái, tiếng chân đuổi theo sau lưng vẫn bám theo lưng tôi nhưng không thấy bóng dáng của tên đó. Vớ được cái nắm cửa, kéo thật mạnh, lao vào như điên, cuối cùng là đóng sầm cánh cửa lại. Tôi rơi bệt xuống sàn, thở hổn hển, có cái mẹ chuyện điên khùng gì với cái thị trấn chết tiệt này vậy, cái không khí u ám lẫn một lũ điên tay lăm lăm xích sắt tấn công bất cứ ai trên đường, mẹ nó, tôi chỉ muốn ra khỏi đây nhanh chóng mà thôi.

Định thần lại, tim tôi vẫn còn hơi đập nhanh, tôi quay lại nhìn nội thất bên trong chỗ này, nó cũng khá thường với cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên trên, bên trái là quầy tiếp tân bằng gỗ đã sờn. Điều làm tôi sởn gai óc là tiếng cọt kẹ của chiếc ghế đưa, nó cọt kẹt khiến tê hết cả răng, một bộ tóc trắng dính một vài con dòi trên đó, thật ghê rợn. Tôi bấm chuông, bấm một cái không quay lại; bấm hai cái, cái ghế từ từ quay lại, một khuôn mặt hãi hùng đưa ra, da nhăn nheo xấu xí lộ mồn một cái sọ trắng hếu ngay bên thái dương, một mùi nồng nặc của xác chết bốc ra.

“Muốn thuê phòng! $10 một đêm!” – Một tiếng nói gọn lỏn, cộc lốc của phụ nữ đã phá tan bầu không khí u ám này.

$10, tính cắt cổ nhau chắc, cái chỗ tồi tàn hôi hám này mà lấy tận $10 của khác đi đường thì ế là đúng rồi. Nhàu nhĩ móc ra $10, tôi không còn lựa chọn nào khác phải ở lại đây, tôi không muốn ra ngoài kia đụng đầu với thằng điên đó. Nhận cái chìa khoá và bước lên cái cầu thang hẹp và cọt kẹ này. Rắc, bụp! Tôi mất thăng bằng, ngã nhào xuống từ cầu thang.

“Cái cầu thang đó mục rồi!”

Cảm ơn vì cái thông tin hữu ích muộn màng chết tiệt đó, mẹ kiếp đau khốn nạn thật, đứng dậy, cơ thể tôi lả tả mạt cưa và nhện, thật sự tôi muốn đấm cho mụ một quả, mà thôi đó không phải là lúc. Bước lại trên cái cầu thang gãy, tôi nhè nhẹ bước lên. Hành lang của chỗ này rất tối, chỉ có vài cái đèn màu đỏ leo lét chớp chớp, giấy dán tường đã tróc ra, sơn tường đen xám xịt, vài chỗ đã rỉ nước. Phòng 2, một căn phòng xấu xí và tệ nhất tôi từng biết, giường bám đầy mùi, ố đen, căn phòng phủi đầy bồ hóng, cứ như chỗ này từng xảy ra hoả hoạn vậy.

Thây kệ chuyện đó, tôi phủi bụi ra khỏi giường rồi ngả lưng, muốn đánh một giấc ngủ. Mà khoan đã, tại sao là Phòng 2, tôi tưởng cái chỗ chết bầm này không có khách chứ, đáng lẽ tôi phải cầm số 1 chứ, có tên điên nào lại muốn ở lại một đêm ở cái chỗ quái quỷ này nhỉ. Suy nghĩ cứ xoay mòng mòng trong đầu, khiến tôi không ngủ được, tôi ngồi dậy quyết định đi rửa mặt một chút. Cái buồn nước rỉ sét, cái vòi không chảy thành dòng mà nhỏ giọt khiến tôi bực mình. Cái kiếng đã rạn bám đầy bụi, tôi quệt một đường rồi soi gương, có vẻ cái xích sắt hồi nãy có quẹt qua người một chút, tôi rửa vết thương. Tôi cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là khuôn mặt của mình nhưng nó đã bị rạch tận mang tai, phía sau tôi là một hình ảnh của một cái sọ người đang cầm cái rìu từ từ hạ xuống đầu. Tôi quay lại, không có ai cả, cái mẹ gì thế, rồi quay lại tấm gương, vẫn cái mặt tôi nhưng vết rạch đã đi đâu rồi.

Thoát ra khỏi cái phòng tắm đáng nguyền rủa ấy, tôi leo vội lên giường, xoay đầu vào tường và nhắm mắt, tôi muốn thoát khỏi cái ác mộng này lắm rồi. Tôi ngủ, dần chìm vào trong thế giới giấc mơ, tôi đang lái xe trên một con đường đầy nắng, thì bỗng nhiên một bé gái từ đầu xuất hiện đứng giữa đường, tôi lệch tay lái và đâm vào cái cây. Bê bết máu tôi bò ra khỏi xe, bé gái nằm đấy trong một vũng máu. Tôi ráng lết tới xem liệu cô bé còn sống không, nó quay cái đầu máu me lại và nhìn trân trân nói một câu khó hiểu.

“Chào Jake, một ngày tốt lành, hi vọng mày sẵn sàng cho thử thách!”

Tôi bừng tỉnh, định đưa tay lên trán lau mồ hôi nhưng cánh tay tôi đã bị xích lại, cả hai cánh tay bị xích lại trên nền gạch men, cả chân nữa bị khoá trên một cái khung sắt. Chuyện gì đã xảy ra vậy, phút trước tôi còn đang ngủ thì lúc sau tôi đã ở trong một căn phòng quái dị, trần là những mũi chông to tướng, cơ thể bị xích lại, một tấm gương và một cái tv, tôi bị lôi vào cái chỗ điên khùng gì thế này.

Xoay xở, cái xích này cứng quá, ổ khoá cứng quá, may ra chỉ có kìm cộng lực mới cắt nổi nó. Tôi la lên cầu mong sự giúp đỡ, nhưng không có ai ngoài giọng nói của tôi, tiến tv rè rè bực lên, trên màn hình là một kẻ đeo mặt nạ con rối đang mấp máy cái mồm.

“Xin chào Jake! Tao muốn chơi một trò chơi!” – Cái mẹ gì thế, một thằng điên bắt nhốt mình vào một căn phòng bẩn thỉu, xích mình xuống sàn trên đầu là một rừng chông và hắn bảo rằng hắn muốn chơi với mình. Thằng khốn này được đấy.

“Có lẽ cậu đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra! Đừng lo đây chỉ là một bài test, một bài test xem cậu có thể sống sót ra khỏi đây không. Trước mặt cậu là một rừng chông, cậu có hai phút để thoát khỏi đấy, không thì rừng chông sẽ hạ xuống và kết thúc mạng sống của cậu. Chìa khoá luôn cất giấu ở nơi con người cần lúc đói nhất. Chúc may mắn Jake, đừng mất mạng cho đến khi chúng ta hoàn thành trò chơi!”

Tiếng tv vụt tắt, đồng hồ trên tv bắt đầu điểm, rừng chông đang bắt đầu hạ xuống, tôi thật sự vã mồ hôi, cái gì mà “chìa khoá cất giấu lúc đói”, tôi nhìn xuống bụng mình, một đường chỉ được may cẩu thả, vậy nó nằm trong bụng tôi, mẹ kiếp làm sao mà với lấy trong khi tay bị mắc kẹt ở đây. Tôi la lối, rên rỉ, hít một hơi sâu nhất có thể rồi nén đủ lâu. Chiếc chìa khoá văng ra rơi gần tay tôi, đau quá, mẹ kiếp, đau kinh khủng, tôi gần như sắp bất tỉnh vì cái trò vừa rồi, máu chảy không ngừng, tôi cần phải thoát khỏi đây ngay. Cố gắng vương tay tra nhanh chìa khoá vào ổ, một tay đã xong, phải nhanh lên, đồng hồ đang điểm ở phút 00:30, nhanh chóng giải thoát hai chân nhào vào cánh cửa kia. Khi tôi tra chìa vào ổ, nó không mở, không đúng chìa, tôi lấy hết sức bình sinh đạp tung cánh cửa nhưng vô ích, thằng khốn đó thật sự muốn giết mình hay sao. Đồng hồ đã điểm 00:10, cái rừng chông đó sắp sập xuống, không lẽ chịu chết ở đây. Tấm gương, trong lúc này một ý nghĩ chợt loé ra, có khi nào phía sau tấm gương là một lối thoát. Đồng hồ đã điểm 00:03 và cái dây trên trần sắp đứt. Tôi chạm vào tấm gương, thật kì lạ nó như một dòng nước vậy và tôi có thể đưa ta sang phía bên kia, điều này không hề tốt lành chút nào, với một tấm gương mà bạn có thể đi xuyên qua, tôi mặc kệ dù gì còn hơn là chết ở đây. Tôi nhảy vào tấm gương đúng lúc cần trần chông lao xuống.

Một tiếng huỵch, bầu trời đang quay mòng mòng xung quanh, tôi tỉnh lại thì lại đúng căn phòng đó, tối om, không có trần chông, không có tv, cánh cửa thì toang hoác. Chuyện gì vậy, phút trước tôi đang trong một căn phòng đầy chông, nhảy qua tấm gương và tôi đã ở đây, cùng căn phòng nhưng bố trí lại khác. Hiện tượng này tôi nhớ là đã đọc ở đâu là vậy, thế giới song song ư, nếu đúng là thế thì tôi đã nhảy vào một thế giới còn tệ hơn chỗ kia. Điều gì đang mong chờ tôi đây.

Chapter 3


Đứng quan sát rất lâu rồi mới chợt nhận ra máu còn đang rỉ ngay khoang bụng, nếu không cầm máu ngay tôi sẽ chết vì mất máu trước khi có con quái vật nào đấy nhảy xổ ra. Thật đúng là nực cười, chuyện này cứ như một giấc kinh hoàng vậy, một giấc mơ chó đẻ không có điểm thoát. Tôi đang tự hỏi chỗ này là chỗ nào nhỉ, cái mùi này, cái phòng này cứ như là phòng bệnh vậy, tôi đang ở trong bệnh viện ư. Đi ra khỏi cái phòng khốn kiếp này, đúng là bệnh viện rồi, dãy hành lanh, các giường bệnh chắn đầy lối đi, một ánh sáng xanh chiều đầy cửa sổ. Tôi ngó ra cửa sổ là cái thị trấn chết tiệt này nhưng không hề cò một tí sương mù và mặt trăng thì màu xanh lam, cái thế giới chết tiệt gì thế này. Không hề có một bóng người, không hề có một tiếng động gì cả, tất cả như một cái hũ nút chết bầm.

Tôi phải đi cầm máu ngay, sục sọi các ngăn chứa đồ, không có một thứ gì hình dạng bông băng hoặc ít nhất là thuốc sát trùng, cứ như cái bệnh viện này là cái vẻ ngoài của thứ gì đen tối vậy. Mặc kệ cái suy nghĩ mông lung này, tôi vẫn đang tìm kiếm thuốc thang, vừa đi bộ trên hàng lanh tôi nhìn qua cửa sổ thì phát hiện mình đang ở tầng hai, đi nãy giờ mà không thể tìm thấy một cái cầu thang, cảm giác như có một thế lực vô hình nào đó đang cố ý kéo dãn cái cầu thang này ra vậy. Cuối cùng tôi đứng trước một căn phòng, bản năng tôi mách bảo rằng ở đây có thứ tôi cần tìm, quả vậy, bông băng và thuốc đỏ nằm trên kệ. Xong xuôi mọi thứ tôi tìm thấy một ghi chú được viết nhanh, chú ý một chút có thể đọc được.

‘Gửi Jenny,

Anh đã tìm ra cách thoát khỏi sự truy đuổi của nó, một lần cuối cùng….
>>??????????????///////////////
Chúng ta có thể bên nhau rồi, nếu em đọc được tin nhắn này hãy gặp anh ở Garage, 10Km về hướng Tây Nam,

Yêu em, Han.’

Ra là thế, có một garage ở phía Tây Nam, đúng là may mắn cho tôi, hi vọng có thể tìm thấy một chiếc xe hoặc ít nhất có dụng cụ để sửa chữa chiếc xe của tôi, nhưng trong tin nhắn có một dòng giữa vì xoá mờ, tôi khá lắm mới đọc ra hai chữ “Cảnh báo”. “Cảnh báo” ư, có gì nguy hiểm ở nơi này, thế giới trong gương này mà Han phải cảnh báo cho Jenny. Suy nghĩ mãi thì chả được gì, tôi gấp tờ giấy vào trong túi áo để cẩn thận, nghề của tôi yêu cầu tính cẩn thận là trên hết, cái dòng bị xoá đó làm tôi nghi ngại nhiều, tôi đã không ngờ cái thứ mà tôi ngờ vực đã đuổi theo tôi sau khi rời phòng.

Hai giờ sau…..

“Mẹ kiếp, cái chỗ chó đẻ gì thế này, hết quái vật cửa sổ, một gã khổng lồ đội một cái nón hình kim tự tháp lê một con dao to bản, lại còn cái lỗ đen khốn kiếp nữa chứ!”

Cái lỗ khốn kiếp trên bụng tôi vẫn còn rỉ sau cú té ngã, tức nhiên nhảy từ một cái lỗ và đáp ngay trên cái nền gạch không phải là một ý hay để đi đường tắt nhưng không còn cách nào khác, cái thứ không thể miêu tả rõ ràng trông như một cái lỗ đen đang đuổi theo mình với một vận tốc không đổi đang dí tận đít tôi đây. Cảm giác nó hút tôi vào cứ như là một sự thật phũ phàng, làm sao tôi thoát khỏi nó đây, mà khoan đã hai giờ trước mọi vật trông rất an toàn cơ mà….

Một giờ ba mươi phút trước…..

Sau ba mươi phút đi vòng quanh tầng hai và tôi vẫn chưa tìm ra được cái cầu thang chết tiệt, cái bệnh viện gì thế này. Một cái thanh vặn màu đỏ nằm trong một góc khuất, nó được sơn màu đỏ ngụ ý hãy vặn nó đi, với một dấu hiệu đáng ngờ thì không thằng nào đủ ngu để đụng vào nó nhưng sự kiên nhẫn đang bị mài mòn, tôi không đủ kiên nhẫn để tìm một đường khác xuống dưới nữa.

Tôi cố hết sức vặn mà chiếc bánh không tài nào di chuyển, giỡn với con hả chúa ơi, con tìm được một cái bánh xe đáng ngờ mà éo xoay được, thế mẹ nào troll tôi à. Để cạy một cái bánh không thể xoay thì thông thường người ta sẽ nghĩ thế nào, à một cái xà beng, nhưng kiếm một cái xà beng ở đâu ra. Vâng rất cố ý và cũng rất ngẫu nhiên, tôi tìm được một cái được giấu sau một cánh cửa trông có vẻ bình thường, bệnh viện quái quỷ thế này khi có một cái xà ben được sau cánh cửa, một tên bác sỹ nào đó giấu của và một tên khác phát hiện thế là hắn giấu ở đây hòng cạy ra. Mày thật tào lao Jake ạ, hãy đi văn cái vòng chết tiệt và đợi điều kì diệu… hoặc chó chết trước khi chết vì dậm châm tại đây.

Đút chiếc xà ben vào và vặn, lạy chúa nó đã chạy, toàn bộ khu hành lang rung lên, rung động khiến cho cát và đất đá phía trên trần rơi xuống. Tiếng động dừng lại và tôi nghe một tiếng rầm ở đằng sau tôi.

Một giờ trước….

Lại ba mươi phút cuốc bộ tôi cũng tìm thấy một cái cầu thang và điều trớ trêu thay nó không phải là lối đi xuống mà là một lối đi lên, hỡi thượng đế người troll con thật à. Để cẩn thận, tôi xách theo cái xà ben và một cái đèn pin với một cục pin dự phòng trong một ngăn kéo gần đó. Cái cầu thanh tróc gạch và sơn rất nham nhở, đi lên và không quên thủ sẵn cái xà ben, trên này thật tối, không lấy một cái cửa sổ, mùi sét gỉ và cả mùi gì đó thôi thối tôi chưa mường tượng ra được.

Bật cây đèn pin lên soi sáng, tầng này thật kinh khủng, những bức tường thủng lỗ chỗ, trang thiết bị xuống cấp trầm trọng, các tấm đèn neon lắp trên trần đang treo đung đưa trên đầu tôi, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. Một không khí u ám bao phủ khắp hành lang này, tiếng gió luồn ra các khe hở tạo ra một âm thanh tê hết cả răng, đôi khi tôi nghe phong phanh được một tiếng gọi, không rõ từ nhưng tôi lại tưởng tượng rằng có thứ gì đó hãy bảo tôi hãy tránh xa khỏi đây.

Đi chừng đôi phút, chỗ này vẫn ngập tràn không khí chết chóc, Rầm! Con đường phía sau tôi đã đóng lại và bị lấp đầy bởi một chiều không gian khác, không còn đường quay lại nữa, từ đằng xa tôi có thể nghe thấy tiếng một vật kim loại và nặng đang kéo lê lết trên hành lang tối này. Tiếng động càng lúc càng gần hơn, sự căng thẳng trong đầu tôi càng lúc càng căng thêm, nước bọt sao mà đắng đến thế, gần lắm rồi và nó tắt hẳn.

Một tiếng gầm gừ ngay phía sau lưng tôi, một gã khổng lồ cao trên 2m, đội một chiếc nón bằng kim loại có hình kim tự tháp, tay lăm lăm một con dao phay bản to đang chém xuống đầu tôi. Tôi bất ngờ lộn vòng lên đằng trước nhưng cú chém đã sượt qua bả vai phải, đau quá, máu rỉ ra không ngừng. Tên quái này là cái gì vậy, nơi này là chỗ khốn kiếp nào, mẹ kiếp mình phải tìm đường thoát khỏi đây.

Thân thể nặng nề và uể oải của gã bám theo tôi, đột nhiên hắn tăng tốc như một vận động viên điền kinh, đuổi theo sau gót. Chạy, chạy, chạy, không thể đánh lại kẻ này, chạy mau, tôi chạy không cần biết phương hướng và rồi một gõ cụt! Tiếng chân rầm rầm và cả tiếng con dao cà xuống nền gạch đang tiến về hướng này, làm sao bây giờ. Một cánh cửa, tôi chạy vào, tìm nơi để trốn, một cái tủ, nhanh chóng chui vào, co đầu gối lại và cầu nguyện, xin chúa đừng để gã khốn đó tìm được con. Tiếng động ngày càng gần hơn, hắn đã tới! Thân thể cao khều và cơ bắp ấy đang tìm kiếm con mồi, hắn đi qua phòng lùng sục xung quanh và bất ngờ hắn đứng trước cái tủ, tôi run rẩy vì sợ hãi, hơi thở và nhịp tim ngày càng tăng lên tưởng chừng như nó sẽ đứt bất cứ lúc nào. Tên quái vật, hắn đã bỏ đi, để đảm bảo hắn không nghe tiếng động từ tôi, tôi nhìn lên đồng hồ đúng mười lăm phút, từ từ bò ra cái tủ đáng nguyền rủa đó, tôi thề là tôi sẽ không bao giờ chui vào một cái tủ để trốn, nó quá lộ liễu.

Cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt, sự điên rồ mới chỉ bắt đầu thôi, ngay khi bước ra khỏi căn phòng, có thứ gì đó nhớp nhúa và đen kịt hình thành từ trên trần, nhiễu xuống nền gạch bong, nhầy nhụa, chúng chuyển động và hình thành nên một khối cầu đen rồi biến thành những cái răng tua tủa khốn kiếp. Những sinh vật này, đen đúa như vẻ ngoài của chúng, những hàm răng tua tủa như những nhánh cây gai đang tủa về phí tôi, làm gì bây giờ đánh hay bỏ chạy. Vết thương từ vai vẫn đang chảy, vệt máu thu hút chúng, bản năng tôi mách bảo rằng “Chạy mau!”, trượt chân vì một tấm gạch dưới sàn, cái bóng lớn của chúng che phủ tôi, vồ tới. Tôi lăn qua một bên ngồi dậy và bắt đầu chạy, xuyên qua dãy hành lang tối đen như mực, chiếc đèn pin đã bắt đầu yếu đi, ánh sát leo lét của chiếc đèn không đủ rọi sáng cái hành lang chật chội này. Vấp ngã, va chạm xảy ra liên tục trong quá trình chạy và rồi, chiếc đèn pin đã tắt hẳn, phía sau tôi chỉ còn những tiếng động khủng khiếp, mặc kệ cho số phận tôi chạy tiếp mà không biết điều gì đang đón chờ tôi phía trước.

Huỵch! Tôi hụt chân, một cái hố trước mặt, tiếng xương gãy vang lên, mẹ kiếp sao lại có một cái lỗ ngay tại đây chứ, đau quá, khốn kiếp thật, bị cái đám này đuổi theo vẫn chưa đủ đen hay sao. Tiếng động, thứ báo hiệu cho ta biết nguy hiểm, chúng đã dừng lại, âm thanh đã quay về tĩnh lặng như vốn có, tĩnh mịch, im lặng một cách đáng sợ. Đám quái vật không còn đuổi theo tôi nữa, nắn lại xương vai và rắc, tiếng khớp nó đã định hình lại, mẹ kiếp, đau quá. Tốt nhất nên thay pin cho cái đèn pin, thật nguy hiểm nếu cứ lần mò trong bóng tối, đây là viên pin cuối cùng, tôi nên cẩn thận khi dùng, chỉ khi cần kíp, hiện giờ có lẽ không nên dùng vì có thứ ánh sáng le lói ở phía trước.

Ngay khi bước ra cái khung cửa bằng gỗ, một bức tường gạch nhanh chóng lấp cái lối đó đi, mẹ kiếp cái chỗ gì thế này, mọi thứ cứ như là một sinh vật sống vậy hoặc có thứ gì đó siêu nhiên đang diễn ra ở đây, với một kẻ không tin dị đoan nên bắt đầu tin là hợp lý rồi. Tiếng hơi nước phì phò, tiếng kim loại chạm vào tường, tiếng bánh răng chạm vào nhau. Đây là đâu, nhìn chúng cứ như tầng ngầm của một lò hơi vậy, các ống nước đã rỉ sét, chiếu sáng cho căn phòng là những bóng đèn tròn đời cũ, nơi này khá giống một tầng ngầm của một nhà máy thì đúng hơn. Tôi từ từ đi băng qua chỗ này, chỗ này cứ như mê cung vậy, thật khiến cho những kẻ mới bước chân vào lạc lối, đột nhiên căn phòng rung lên, không khí bị kéo về phía sau, tiếng gió rít xuyên qua cái hàm còn dính miếng thịt từ bữa trước. Cái thứ đó nhìn không giống như là một thực thể, nó giống như một cái xoáy nước lớn đang lơ lửng trong không trung đang cố hút tôi vào cái vòng tròn vô tận của nó, mọi thứ xung quanh, từ bụi gỗ cho đến những tấm gỗ lớn đều bị hút vào, một thứ phàm ăn. Lại phải chạy, chạy mới mong toàn mạng khỏi cái thứ phàm ăn như cái hố đen vũ trụ này. Nó đuổi theo chỉ cách vạt áo tôi chừng 2m nhưng tôi cũng cảm thấy được sức hút khủng khiếp của nó, các bóng đèn trên trần cũng bị hút theo, một nửa hành lang tối dần, những bóng cuối cùng bị phá huỷ bởi những vật thể bị hút từ xa.

Hiện tại…

Sau khi rơi xuống một cái lỗ to tướng khi chạy khỏi cái thứ xoáy ốc quái dị đó, đầu tôi quay mòng mòng và nhức như búa bổ, mọi thứ cứ mờ mờ ảo trước mắt, không lẽ tôi sẽ chết ở một nơi thế này, không, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, tôi phải dậy ngay. Cái lỗ chết tiệt đó thật to, cái lỗ khốn kiếp khiến một lần nữa tôi phải bẻ cái khớp vai một lần nữa. Một cánh cửa sắt dày và nặng trước mắt, cố gắng lắm mới đẩy được nó ra và a lê hấp tôi đã quay về cái tầng hai đáng nguyền rủa đó.

Một lần nữa, có thứ gì đó siêu hình lấp đầy cánh cửa, nó đã trở lại thành một bức tường, ác mộng đã trở lại và mang thêm bạn, tên đồ tể phía sau và một đám nhung nhúc màu đen trước mặt, tiến thoái lưỡng nan tôi phải làm sao đây. Ánh sáng xanh hắc vào, khiến khung cảnh lãng mạng theo trường phái Gothic, mà khoan đã tôi nghĩ cái mẹ gì thế này, đây là lúc nào mà con ngơ ngơ, có hai thứ chết tiệt đang muốn lấy mạng mình đây này. Từ đằng xa, ánh sáng xanh hắc vào chiếc gương được treo trên hành lang, không hề có phản xạ, cái gì đó trông như tia nước, khoan đã lần cuối mình thấy cái tia nước là lúc thoát khỏi cái bẫy sập đó. À vâng, sau khi thoát khỏi cái bẫy sập đó tưởng chừng an toàn khỏi đám điên rồi thì nhảy vào cái lò heo này với một tá quái vật sẵn sàng lấy mạng mình, nhưng có còn hơn không thà bị tra tấn còn hơn làm mồi cho lũ này. Điều trớ trêu là cái gương chết tiệt nó nằm cuối hành lang phía sau cái đám nhung nhúc đó, tuổi chửi thề một tiếng rồi lao thẳng vào đám đó. Tay cầm xà ben móc vào một cánh cửa lấy đà và nhảy qua đầu bọn chúng

“Tạm biệt bọn khốn kiếp!” – Tôi giơ ngón tay thối lên.

Tôi lọt qua một cách dễ dàng, một hành lang khác, tươm tất hơn, có điện và không hề có những quái vật đáng kinh tởm khác. Và bộp! Bỗng nhiên mọi vậy quay cuồng, mắt tôi từ từ bị khoả lấp bởi màu đen, tôi còn không hiểu chuyện gì mới xảy ra nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy có gì đó lạ và điều tôi đang nói đây là tôi đang lộn ngược, chân bị treo lên trần và tay đang bị trói sau lưng, cái gì nữa đây. Một tên đeo mặt nạ búp bê và luyên thuyên.

“Chào Jake, nhớ tao chứ! Trò chơi lại bắt đầu!” – Cái mẹ gì ở đây, mới thoát khỏi đám quái vật giờ thì gặp thằng điên này, số tôi đúng là nhọ nhất trần đời.

“Mày là ai, tao đã làm gì mày mà tao đáng bị thế này hả?”

“Mày không nhớ, vậy tao hi vọng cái bẫy này sẽ khiến mày nhớ đến nó!”

“Thả tao ra thằng chó! Tao mà thoát khỏi đây, tao sẽ giết mày! Mày nghe không hả đồ khốn!”

Chân bị trói bằng xích sắt, tay cũng thế, một cái nỏ đúc nguyên khối sắc có đường kính 30cm thế này thì dù tôi có ngọ nguậy thế nào thì vẫn nằm trong vùng bắn của nó. Trò chơi quái gì thế này, thế này là cố tình trả thù và lần này không có chìa khoá nữa, đồng hồ vẫn đang điểm, cái chết của tôi đang cận kề. 00:00 con số tử thần đã điểm, cái máy đã bắn và tôi đang trương mắt nhìn nó bắn thẳng vào mặt mình. Một cái tay xuất hiện từ cái gương đang vồ tới chỗ tôi và phập! Mũi tên đã trúng tay nó, cái tay giãy giụa và biến thành làn khói đen. Ngay khi cái nỏ bắn xong thì cái trói đột nhiên cởi ra.

Vậy ra con quái từ thế giới gương đang tìm cách thoát khỏi đó và muốn truy lùng mình, mọi chuyện càng lúc càng điên, tôi không thể thế lực nào đang điều khiển trò chơi này đây. Sau khi băng bó đàng hoàng và thoát khỏi cái bệnh viên chó chết này, tôi nghe một tiếng như cái đài radio đang rè rè đâu đó, gần lắm, ở căn nhà đối diện, nhưng cửa đã bị bít, cả cửa sổ nữa.

Tôi vòng ra sau có một giàn giáo đang mắc trên ngôi nhà đó, hình như ngôi nhà này đang sửa nhưng không có ai cả. Sau khi tìm cách mò vào ngôi nhà qua đường cửa sổ, tôi đã đứng trước cái Radio, giây phút tôi tìm cách liên lạc với ai đó để thoát khỏi cái địa ngục này thật sự đã có lối thoát.

Sau một hồi mò, những tần số khác nhau nhưng không có phản hồi, tưởng chừng đã tuyệt vọng thì một tiếng nói phát ra

‘Có ai đó không, ai nghe trên tần số này hãy trả lời, tôi đang kẹt ở Solent Valley, làm ơn có ai đó hãy trả lời đi’

“Tôi nghe đây, rất rõ đây! Anh đang ở đâu, anh có thể giúp tôi ra khỏi chốn này không?”

‘Ở đây có một thang máy dẫn đến một con đường mòn, tôi chắc anh có thể ra bằng cách đó, nhưng nó khá cũ, tôi không chắc nó có chịu nổi được không. Nhưng xin anh giải cứu tôi, tôi sẽ chỉ đường cho anh.’

“Anh đang ở đâu? Nói cho tôi biết địa điểm đã chứ.”

‘Nếu anh đang ở trong thị trấn, hãy đi về hướng có tiếng thác đổ có một cái cáp treo, sau khi qua bên kia hãy đi sâu vào trong hang, xuống 2 tầng nữa, anh sẽ thấy một cái cần gạt, hãy gạt nó cửa sập sẽ mở và tôi có thể ra.’

“Được rồi, tôi sẽ đến ngay! Mà tên anh là gì?”

‘Han! Tôi là Han, nhưng xin hãy cẩn thận, lũ đầu heo sẽ săn lùng anh, có một cái hầm từ Bưu điện, hãy đi lối đó sẽ có một cái cửa sập gần buồng máy cáp treo, chúc may mắn.’

Han, Han ư, trong tờ giấy đó có đề cập đến tên Han nhưng tờ giấy đó lại trong thế giới gương cơ mà, vậy anh ta cũng giống mình, cũng thoát ra từ đó, tôi nhất định phải cứu người này, có nhiều chuyện mình cần giải đáp lắm.

Chapter 4


Tôi đang ngồi trên chiếc giường bẩn thỉu này, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, đầu tiên là là sương mù dày đặc một cách bất thường này, thông thường ai cũng nghĩ điều này là hiển nhiên nếu nó không đi kèm những sự việc bất thường khác. Đầu tiên là sự vắng vẻ của thị trấn này, người nào cũng rất thiếu sức sống hoặc trì trệ tình thần, thứ hai là thái độ dửng dưng của mọi người, nói là mọi người nhưng tôi gặp chỉ có hai người mà thôi. Điều thứ ba mới chính là điều làm tôi quan ngại, sức xuất hiện của một thằng điên đeo mặt nạ heo cầm xích sắc vung lung tung, một thằng điên đeo mặt nạ búp bê lúc nào cũng lải nhải muốn chơi một trò chơi nào đó và chính những cái thứ thằng đó gọi là trò chơi suýt nữa thì giết chết tôi. Điều đáng nghi ngờ ở đây là sự trùng hợp khi thế giới gương lại xuất hiện đúng lúc xây phút mà tôi sắp chết. cái gương khi cái trần sắp sập xuống, cái gương khi một đám quái vật bủa vây tôi, cái gương khi cái mũi tên đang bay đến chỗ tôi. Cái gương là cái thứ ma quái nhất trong sự kiện này. Điều cuối cùng khiến cho đầu óc tôi thiếu tỉnh táo lúc này đây chính là sự tồn tại của thế giới gương, nói là gương chứ giống một thế giới khác hơn, một thế giới chỉ có ma quỷ mà thôi, nó ám ảnh người nào bước chân vào nó và làm người đó lạc lối.

Những sự kiện trên tôi đi đến một kết luận, có nhiều hay ít có sự thí nghiệm hiện tượng siêu nhân của con người (cái này thì tôi coi nhiều phim) hoặc chính bản thân chúng là hiện tượng siêu nhân, mà mặc kệ chúng tôi cần phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này và cứu cái tay Han này. Một sự thật hiển nhiên là có một hay hai thằng điên này đó đang cầm vũ khí đang đi săn tìm mình, một thú vui bệnh hoạn, điều tôi nghĩ lúc này là tìm một thứ vũ khí phòng thân trước khi liều mình trước những sự kiện không lường trước được. Sau một vòng ngôi nhà, tôi tìm được ba con dao, một vài đèn pin, một bộ quần áo khá vừa, khá dày để chống lại các vũ khí gây sát thương, cẩn thận tôi bịt lại các khớp tay và chân bằng giống giẻ nên đảm bảo chúng không trật khi vô tình chạy trốn mà té khỏi những thứ ghê tởm mà tôi gặp hồi trước. Một khẩu súng trong ngăn kéo, một khẩu K54, classic nhưng uy lực cùng với ba viên đạn, khá ít nhưng cũng khá đủ cho trường hợp cần kíp.

Leo ra khỏi cửa sổ tôi trông ngóng tình hình, sương mù vẫn dày đặc, thật khó quan sát trong tình huống này, xem nào, Han bảo.

‘Có một cái hầm từ Bưu điện, hãy đi lối đó sẽ có một cái cửa sập gần buồng máy cáp treo’

Bưu điện à, để tôi nhớ xem nào, không thể nhớ được những sự kiện vừa qua đã thổi văng cái trí nhớ của tôi rồi, vậy là phải quay lại đầu thị trấn, đúng là điên mà xác suất gặp thằng tâm thần đó rất cao. Men theo bờ tường tôi nhảy vào bụi cây, đi tắt sau những căn nhà và lắng nghe âm thanh thật kỹ, nhằm tránh tên đó. Đến bản đồ rồi, xem nào, đó cách chỗ mình đang đứng 20m, cũng khá gần, mình nên khẩn trương lên trước khi hắn tìm thấy mình. Người tính không bằng trời tính, một tiếng keng ngay sát bên phải mình, một chiếc rìu, nhanh chóng quay lại, lại thằng điên đầu heo đó. Lần này hắn đem theo một chiếc cưa máy hòng chẻ xác mình ra, rút khẩu K54 ra bắn hai phát vào người hắn, hắn không có cảm giác gì và vẫn xông vào, né nhanh cả cơ thể khổng lồ băm vằm một phần bờ rào của một căn nhà. Mẹ ơi, chạy là thượng sách, tôi chạy vào bưu điện, lấy một đống bàn ghế chắn ngang cửa, phải nhanh chóng tìm ra cái cửa sập, đây rồi, nhưng một thứ đập vào mắt tôi, rất ấn tượng, một bình ga để nấu nước, tiện thể ném cái bình ga lên trên cửa, vặn cho nó xì ga khắp phòng rồi nhảy xuống dưới đó, đóng cửa sập lại. Phải bò nhanh lên trước khi vụ nổ cuốn mình vào đi được dăm bước, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên ở phía trên tôi, nó chấn động đến tận chỗ tôi, thật khủng khiếp, hi vọng mày banh xác thằng chó ạ.

Một lúc sau tôi thấy ánh sáng rọi qua những khe hở, bật cửa lên thì ánh sáng chiếu loá vào mặt, chà một cảnh tượng thật hùng vĩ, hai rặng núi vào chia cắt bởi một con thác to, phía dưới là vực, không nào nhìn phía đáy, nếu té xuống thì bỏ mạng cái chắc. Tôi nên làm gì nhỉ, à vào một cái buồng treo rồi đi qua bên đó, máy vẫn còn chạy được, chỉ cần bấm cái nút đỏ trên bàn điều khiển là nó chạy. Bám trên những vách đá cheo leo là những cầu thang gỗ được đóng bằng thủ công, trông chúng có vẻ cũ, tôi có nên bước lên chúng không nhỉ. Bỏ qua chuyện đó, điều tôi lo ngại là cái xe cẩu kia, nó được để quá sát mép vách, có ai đó phải có dụng ý gì đây.

E ngại hay không bây giờ không còn là vấn đề, những con quái vật, mấy thằng điên cầm vũ khí đi truy sát bất cứ cái gì nằm trong tầm ngắm của chúng, mấy cái đó với tôi quá quen thuộc rồi, bây giờ nếu có thêm một cái quà chào mừng nữa tôi cũng chẳng bất ngờ đâu. Tôi leo lên cái buồng, nhấn nút đỏ và thế là nó chạy. Buồng treo chạy rất êm, không một tiếng động, từ đằng xa tôi có thể nghe tiếng thác đổ, khung cảnh thật hùng vĩ, hơn nửa đường, mọi chuyện vẫn bình thường, đúng là một ngày tuyệt đẹp. Cái sự bình thường không kéo dài được lâu, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cái thằng đội đầu heo vẫn còn sống, cơ thể vẫn đang bốc cháy, tay vẫn còn đang cầm chiếc cưa máy dính đầy máu kia, trời ạ, thằng đó không tha cho tôi được à. Một điều điên rồ mới xảy ra, thằng khùng đó đang cưa cái dây cáp treo, chúa ơi, tôi mở cửa ra bò ra khỏi buồng, trèo lên nóc và bắt đầu leo lên dây cáp, cầu trời xin đừng đứt trước khi con kịp leo qua bên kia. Một chút, chút nữa thôi, mười mét nữa thôi và tôi sẽ yên vị bên kia, và thế là cáp đứt, dây cáp đu tôi vào vách đá đối diện đập vào cầu thang gỗ, tôi rớt xuống cái rầm, tiếng bục gỗ và tôi té thêm một tầng nữa. Lực quán tính đập lại thằng đó, cỗ máy bị quá tải phát nổ, nổ tung cùng thằng điên đó. Ơn trời là tôi vẫn còn sống nhưng mẹ nó, đau quá.

“Có ai ở đằng đó không! Cứu tôi với, tôi bị mắc kẹt trong đây!”

Có tiếng gọi ở phía dưới, chắc hẳn đó là Dan, tôi phải nhanh lên mới được nhưng cái mớ giàn gỗ từ thời Napoleon này có thể sập bất cứ lúc nào, tôi cảm tưởng đang đi trên một đống giấy lộn vậy, run bỏ mịa. Thật cẩn thận và nhẹ nhàng tôi cũng xuống phía dưới một cách an toàn, đứng trước một cửa hang hoàn toàn tối om, điều này tôi đã không lường trước được. Thật may mắn ở cửa hang có đuốc và cũng thật tình cờ là tôi có đem theo bật lửa, thứ mà tôi không bao giờ dùng. À mà khoan đã, từ đầu đến bây giờ tôi vẫn đang thắc mắc sao có cái gì đó tình cờ mà như cố ý là tôi quá gặp may, may đến mức đều có những sự kiện và vật dụng xuất hiện đúng lúc tôi cần chúng nhất, cứ như đây là một video game mà vật dụng được xếp sẵn để người chơi không bị dồn vào đường cùng. Thôi mà mặc kệ, không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, phải trốn khỏi chỗ này nhanh lên.

Sau một hồi loay hoay tôi mới đốt được cái đuốc cũ rích này, ngọn lửa lập loè không đủ soi sáng đường đi này thật bực mình nhưng có còn hơn không. Chỗ này cũ thật, cứ như là đường đi đến một tế đàn của đám phù thuỷ mà tôi có lần xem trên TV, thật rùng mình, gió thổi qua kẽ răng rít thành từng tiếng thật ghê rợn. Đây rồi, một đống đá chặn đường và bên kia có người cần giúp, thế éo nào tôi vượt qua đó được.

“Này Dan, làm sao tôi vượt qua đống đá này đây! Sức tôi không thể bật những tảng đá này được!”

“Có một thùng thuốc nổ ở phía bên phải! Có thể anh cần nó!”

“Anh đùa tôi à! Chúng ta đang ở trong hang và chỉ cần bất cẩn là chúng ta thành tép rán hết!”

“Thế anh có cách nào hay hơn không?”

Ờ thì đúng thế, khoan đã, lại một lần nữa lại có sự sắp xếp kì lạ của tự nhiên nữa, tự nhiên xuất hiện cái thùng thuốc nổ bên cạnh tôi, thề có chúa tôi nghĩ là tôi đang mơ dù ngài có bảo tôi điên đi nữa. Cài thuốc nữa, đi lùi ở một khoảng cách an toàn… đến cửa hang để bảo toàn mạng sống, đốt dây và bùm, một tiếng nổ. Ơn trời là cái trần nó không đổ xuống nhưng làm thế nào mà một lần nữa cái giàn, lối ra duy nhất lại sập nhỉ và nó đang đổ xuống đầu tôi, Phắc! Chạy lẹ không thì chết. Nó đã bít cửa hang, tuyệt thật và giờ thì có hai thằng đực rựa bị mắc kẹt và ếu còn cách nào để thoát ra.

“Chắc anh là Dan, tôi là Jake, bây giờ nhờ có đống thuốc nổ anh gợi ý và rồi chúng ta đã kẹt trong cái hang này… đến vô tận.”

“Đừng lo! Có một cái thang máy không xa chỗ chúng ta! Đi nào!”

Tôi, không nói nên lời, làm thế nào lại luôn có lối thoát cho những tình huống thế này hả trời. Quả đúng là có một cái thang máy, còn điện và không có vẻ gì là hư hỏng, nhích đủ hai người và bấm nút, nó chạy thật êm ái. Cuối cùng cũng lên đến mặt đất, ngay khi mặt trời ló dạng, ánh nắng rọi vào mặt tôi, một cô gái đang đứng trước mặt chúng tôi.

“Jenny, em còn sống à, anh mừng là được gặp lại em---”

“Stop! Dừng lại ngay, tôi không tin cái kết thúc chó chết này, làm sao mà mọi chuyện lại hoàn hảo đến mức này---”

Dan và Jenny nở một nụ cười xếch mép dài đến mang tai, khuôn mặt bỗng đen xầm lại, rầu rĩ một giọng nói hỗn tạp của đàn ông và đàn bà.

“Thế mày nghĩ, mày có thể thoát khỏi bóng tối ư, xem lại chính mình đi! Ha ha ha!”

Mọi vật bị bóp méo, tất cả sự việc bị cuốn trôi vào một cái hố đen vô tận, những âm thanh và hình ảnh đã xảy ra xoắn vào nhau rồi bỗng nhiên một màn đen bao quanh tôi.

“Jake, Jake, tỉnh dậy đi----”

Tôi choàng tỉnh dậy, thở hồng hộc, chuyện gì vừa xảy ra vậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường, người vã cả mồ hôi, đây là nhà tôi, còn trước mặt tôi là Jenny, bạn gái tôi. Tôi gần như hoảng hốt với những gì đã xảy ra.

“Jake, anh không sao chứ, hình như anh mới gặp ác mộng à! Đừng lo có em đây!”

“Cảm ơn em!”

Sau một hồi trấn tĩnh đầu óc, tôi cũng nhận ra sự thật những chuyện đó chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng tồi tệ nhất mà tôi từng gặp phải. Tôi ôm lấy Jenny khóc rất nhiều, rồi nỗi sợ cũng qua đi chúng tôi chuyển đến một nơi ở mới, rộng hơn và không còn đi qua con đường đáng sợ đó nữa.

Hai tháng sau giấc mơ kinh khủng ấy, tôi quyết định viết lại câu chuyện kinh hoàng đó cho những ai có nhã hứng với những điều thần bí, hi vọng ai đó có thể giúp tôi sáng tỏ điều này. Các bạn thấy đấy, đây là những dòng cuối cùng để kết thúc chuyện này…

“Anh yêu, có một gói bưu phẩm cho anh này!”

“Ừ anh ra ngay!”

Lạ nhỉ, ai mà gửi bưu phẩm cho mình nhỉ, Jake vừa mới chuyển đến đây, chưa kịp thông báo cho ai cả mà đã có người gửi rồi, thật kì lạ. Một gói quà không to lắm, bên trong có một bì thư đề “Gửi Jake, thân ái”, một tấm ảnh duy nhất mang hình ảnh cái thị trấn trong mơ của hắn, trên đó ghi bằng một dòng chữ màu đỏ “NEXT ->”. Jake bắt đầu thất ghê người rồi, trò đùa gì thế này. Ngay khi hắn lật ra đằng sau, một dòng chữ kinh hoàng “Chào Jake, Trò chơi lại bắt đầu!”.

Mọi thứ đổ sập trước mắt hắn, căn nhà và cả những đồ vật bị thời gian hoá, biến thành cát bụi, tróc lở, Jenny bước ra bị lão hoá và cuối cùng thành một bộ xương bị thiêu rụi. Tất cả mọi thứ bị hút vào một cái lỗ rác, Jake chớp mắt và nhận ra hắn đang trong một căn phòng, căn phòng trong bệnh viện! Đây là thế nào?

“Chào Jake, chào mừng mày quay lại ảo mộng tồi tệ nhất!”

Jake đang ngồi trên một cái ghế sắt và bị xích chặt vào, trước mắt hắn là một cái TV xuất hiện một kẻ đeo mặt nạ con rối. Xung quanh hắn phủ đầy gương, các tấm gương tấm phản chiếu hình ảnh hắn, một số lại hiện lên những con quái vật ghê rợn mà hắn đã gặp.

Jake đã quay lại thực tại, cơn ác mộng lại bắt đầu…

Chapter 5


Jake đang ngồi ở đây, đối diện lại với chính thực tại của chính mình, nhưng hắn tự hỏi hắn dính ảo giác từ khi nào, làm sao mà hắn có thể bị dắt mũi lâu như thế.

“Có lẽ mày đang thắc mắc mày dính ảo giác từ khi nào? Có lẽ mày nghĩ rằng đó là lúc mày gặp Pyramid Head!” – Gã chỉ tay về phía bên trái hắn, tên to xác với cái mũi hình kim tự tháp trên đầu

“Có lẽ mày nghĩ từ lúc mày gặp Suck Hole!” – Lần này gã chỉ về bên phải hắn.

“Không có cái nào đúng cả! Và chúng ta ở đây để chơi trò cuối cùng, quyết định vận mạng mày!”

“Giết tao đi! Đừng để tao chịu đựng thêm nữa! Tại sao mày lại làm thế?”

“Nếu mày sống sót, tao sẽ trả lời câu hỏi đó, và rồi tao sẽ cho mày một cái kết thật êm ái nhất mà mày có thể tưởng tượng! Nào, trò chơi bắt đầu!”

Ngay khi gã dứt lời, chiếc TV bỗng nhiên biến mất theo làn khói, như chưa từng tồn tại, Jake không thể tin vào chính mắt mình nữa, mọi thứ đều là ảo giác, Jake tin rằng hắn không thể thoát khỏi ảo mộng này.

Một thanh bẩy đẩy cái ghế lên, cái trần mở ra và đẩy hắn lên một nhà máy bỏ hoang. Hắn được đặt ở giữa một hành lang làm bằng thép đã gỉ, xung quanh có bốn cái lồng sắt, mỗi lồng đều chưa những con quái vật, Pyramid Head, Suck Hole, con búp bê và gã bị thịt mang cưa máy. Jake đang run bần bật lên, hắn đang lo sợ trò chơi chết chóc đang chờ đợi mình, dù là gì thì hắn vẫn không thể nào thắng nổi thế lực siêu nhiên này, nhưng trước khi hắn kết thúc đời mình ở đây, hắn phải biết được nguyên do, chính vì điều đó hắn không thể chết được.

Âm thanh vang lên, qua những cái lo được mắc trên cột.

“Chào mừng đến Roulette, chúng ta sẽ chơi xoay vòng, đến khi đèn báo ở lồng nào, nó sẽ mở và nhiệm vụ của mày sẽ phải chống lại thứ đó, không thể trốn thoát, mày chỉ việc phải chiến đấu và nhớ lại Trò chơi bắt đầu!”

Đốm sáng bắt đầu chạy luân phiên trên những cái khung, rồi nó dừng lại ở lồng Suck Hole. Không phải chứ, Jake không hề muốn gặp lại cái thứ này lần nào nữa, khoá ở trên ghế hắn đã mở ra, màn đi săn bắt đầu. Hắn chạy đến cánh cửa gần nhất, nó có một câu đó xếp hình, phải xếp đúng vị trí theo hệ đếm trước khi Suck Hole xét toẹt cơ thể hắn ra. Tình thế treo sợi tóc, hắn vận dụng tất cả khả năng nhanh nhạy của một nhân viên sở thuế tính toán nhanh và xếp vào, khoảnh khắc mà hắn vừa xếp xong cái Hole đó đã tiến gần tới mang tai hắn, xét toạt cả tai trái. Đau đớn và sợ hãi bao trùm con người, Jake bắt đầu chạy trốn không dừng, hắn bắt đầu cảm thấy quen thuộc. Năm năm trước, có một thời gian báo chí đưa tin về một tên giết người hàng loạt, giết người bằng một cách ghê rợn, hắn đã đẩy nặng nhân vào guồng xây xi măng và để nạn nhân bị nhào thành những đống thịt không thể nhận ra nổi, hắn để lại đầu mối ở khắp nơi, chỉ có một thứ để nhận diện nạn nhân xấu số chỉ là lỗ tai đã bị cắt đi. Báo chí đặt tên cho kẻ này “The Ear Killer”, thủ đoạn của hắn đã bị phát hiện ngay phút cuối, nạn nhân đã cố để lại một tin nhắn và họ đã lùng được tận nhà, nhưng hắn đã cao chạy xa bay. Kẻ mà mọi người tìm kiếm đang ở trong hình hài của kẻ gọi là Jake đây.

Jake đã bị dồn vào đường cùng, Suck Hole đang tiến đến gần đến hắn, Jake la lớn.

“Tao biết mày là thứ gì rồi? Mày là bản chất độc ác, là bản chất của tao, bản chất của sát nhân hàng loạt!”

Suck Hole đã khựng lại, như hiểu chủ nhân của nó đã hiểu được bản chất của nó, nó biến mất không một dấu vết và quay về cơ thể gốc. Jake tưởng chừng như hắn đã đánh mất nó để thay đổi, để sống một cuộc đời khác nhưng không, bản chất vốn có của con người không thể vứt bỏ, nó sẽ len lỏi và báo thù lên chính chủ nhân của nó. Nó căm ghét chủ nhân nó, nó muốn được tự do tung hoành giết người vì nó chính là mục đích tồn tại của hắn. Những cảm giác mặc cảm, tội lỗi, sung sướng khi được giết chóc quay lại với Jake, quá choáng ngợp Jake gần như ngã gục trên đôi chân của mình.

“Rất tốt, cuối cùng mày cũng quay lại bản chất của chính mình! Trò chơi kết thúc!”

Một gã mặc đồ vét đang đeo mặt nạ con rối, ngay khi hắn tuyên bố kết thúc, những thứ kia đã quay lại cơ thể hắn như một phần của hắn.

“Mày là ai?”

“Mày không nhận ra tao ư!”

Gã hề cởi mặt nạ ra, Jake bàng hoàng nhận ra kẻ đang đứng trước mặt hắn có khuôn mặt như hắn nhưng đã đã bị chém nhiều nhát đến nỗi biến dạng. Hắn nhớ lại, sau khi chạy trốn, hắn đã lạc vào một cửa hàng lạ với nhiều bùa chú và sách phép. Một người đàn bà với khăn che mặt tiến sát hắn.

“Lâu lắm ta mới có một người khác đến đấy! Có vẻ mi muốn thay đổi bản thân, không còn để bị phát hiện! Ta sẽ giúp nhưng đổi lại cái giá cũng tương đương.”

Hắn đang rất cần giải pháp, liệu hắn có nên tin người đàn bà này, cảm giác của hắn đang tự vấn, hắn đang đường cùng hắn cần lối thoát ngay và hắn đã đồng ý mà không mảy may nghi ngờ.

“Đây là gương hoán đổi, hãy chiếu vào người mà mi muốn đổi, nhưng nhớ phải giết thân xác cũ! Cái giá ta sẽ lấy sau!”

Trước khi hắn quay đi, người phụ nữ buông một câu lạ lùng.

“Hãy cẩn thận, mi sẽ không biết mình đi vào chỗ nào đâu!”

Hắn đã sống dưới lốt Jake, một nhân viên thuế vụ.

Hắn rùng mình nhớ lại chính xác một câu như thế, cái câu từ miệng của tên gầy còm và xanh xao hắn gặp ở giữa thị trấn. Hắn ngã khuỵ trên đầu gối của chính hắn, không tin vào suy nghĩ của mình nữa.

“Vậy ra mi đã nhớ lại phải không, The Ear Killer!”

“Nào hãy đi cùng ta đến vĩnh hằng, ở lại mãi mãi trong địa ngục trầm luân này.”

The Ear Killer ngồi thất thần trên nền đá lạnh, Jake đang tiến đến gần hắn, hắn có thể nghe thấy bước chân ngày càng gần hơn cho đến khi ánh sáng của hắn bị tướt đoạt mất chỉ còn lại một màn đen sâu thẳm.

“Tin mới nhận, cảnh sát đã tìm được một chiếc xe đang bốc khói ở trong một con hẻm tối, theo thông tin chúng tôi nhận được, nạn nhân là Jake một nhân viên thuế vụ. Cảnh sát đang điều tra làm rõ, nhưng có một điều khó hiểu, xác nạn nhân bị biến dạng như trong vụ The Ear Killer năm năm trước, chỉ trừ khuôn mặt nạn nhân bị rạch ghê rợn và mất đi một bên tai, cảnh sát không thể tìm thấy nó. Chưa có một lời giải thích chính đáng cho chuyện này! Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa thông tin.”

“Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin.”

Tiếng TV lạo xạo, tiếng chai lọ và đĩa được đặt trên bàn. Một người phụ nữ khăn trùm che mặt đang làm một miếng sandwich, lấy tay gỡ mạng che mặt cắn một miếng.

“Chào mừng ngươi quay trở lại, đã thanh toán đầy đủ!”

Người đàn bà để tay lên một cái hũ, bên trong là một cái mang tai được ngâm cẩn thận…

0 nhận xét