Tiểu thuyết Chiếc thắt lưng bị quỷ ám

Tác giả: lead21pc
Thể loại: Horror
Summary: Có gì đáng sợ hơn khi bạn sắp bị đứt nửa người vì một chiếc thắt lưng.

Một ngày nắng nóng, ánh nắng chiếu qua chiếc cửa số bẩn, thiêu nóng làn da lộ ra ngoài chiếc chăn này. Cái đài đang khò khè một bản tin du lịch khó chịu, lại nó nữa, ngày nào cũng lại cái bản tin chán chường đó. Tôi quấn mình trong chiếc chăn, lấy chiếc gối đè lên lỗ tai để những thứ tiếng đó không tài nào lọt vào tai mình, nhưng những tiếng thì thầm nó lại đang rót vào tai tôi.

Kính chào quý thính giả, đây là bản tin du lịch của đài tiếng nói Việt Nam, phát trên làn sóng FM…. Hôm nay thật là một ngày nóng bức, nhưng xin đừng lo, hôm nay là một ngày thích hợp để đi du ngoạn. Nắng nhẹ và gió thổi nhè nhè thích hợp cho một buổi ngồi uống nước lề đường, tiện dụng và độc đáo….

Tôi cầm cái đài ném nó vào tường rồi bật dậy, đánh răng rửa mặt. Hôm nay tôi có hẹn đi phỏng vấn công việc vào buổi trưa. Nhìn đồng hồ, kim đã điểm hơn mười một giờ còn khoảng hai tiếng nữa để chuẩn bị đến đó. Tôi tính nhẩm không biết đây đã là lần thứ mấy mình xin việc rồi, để xem nào, khoảng tầm hai mươi lần hơn. Họ lúc nào cũng trọng bằng cấp, ở công ty cũ tôi cũng làm mà đâu cần cái tờ giấy đó mà, sao họ lại trọng cái tờ giấy ấy nhỉ, chúng làm tôi có giá hơn chắc. Rầu rĩ mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, mặc một bộ complê vào người, mặc quần vào và thắt lại thắt lưng. Ơ kìa, cái thắt lưng đã cũ nát, từng mảnh da đã hết liên kết được với nhau, chúng bắt đầu vỡ vụn ra, cái dây thắt đã bắt đầu lỏng ra, phải đi mua ngay mới được. Tôi nhớ ở đầu ngõ xóm này có một tiệm tạp hoá bán nhiều thứ lắm, cơ mà tôi không hi vọng có bán thắt lưng.

Cái ngõ nơi tôi sống không phải là một con đường rộng và ngắn dẫn tới đường cái. Nó là một con hẻm bị bao quanh bởi hai bước tường xi măng che cái lối đi nhỏ trở nên tối và hẹp. Có lẽ do lỗi quy hoạch hoặc vận động không tốt, con hẻm này vẫn chưa được gắn đèn chiếu sáng nên nó rất tối, người qua lại nếu không cẩn thận sẽ va vào nhau. Tuy rằng cái con hẻm này hàng xóm sát vách còn không nói chuyện với nhau, chính vì thế mà tôi chọn nơi này để sinh sống, không có tiếng trẻ con khóc, không có mấy thằng choai choai tụ tập phá làng phá xóm và đặc biệt không hề có mấy thằng cai nghiện hút chích. Căn nhà của tôi cũng không phải là to tác gì, chỉ là một căn nhà cấp ba nhưng đầy đủ điện nước sinh hoạt.

Tôi cẩn thận khoá cửa nhà rồi mặc quần short đi ra đầu ngõ nhằm đi mua một chiếc thắt lưng mới được, chiếc quần này lúc tôi may nó hơi rộng hèn ra phải có thắt lưng, không thì ngay buổi mà nó tuột thì tôi có lẽ chui xuống lỗ để tránh cái ánh nhìn thiếu thiện cảm. Tôi đi được chừng nửa con hẻm tối tăm thì một bàn già ngồi bệt bên vệ tường, người nơi này thường ngại tiếp xúc với nhau, tốt nhất tôi nên lướt ngang thì bà ta lên tiếng.

“Này chàng trai trẻ, ta thấy chiếc quân short cậu đang mặc hiện thời không hợp với cái áo cậu đang mặc, đúng không?”

Tôi chỉ muốn trả lời qua loa cho xong chuyện nhưng như thế có lẽ bà ta lại hỏi thêm, chi bằng tôi trả lời mục đích rồi cho qua nhanh mà thôi.

“À vâng! Cái thắt lưng của cháu bị hư nên phải mua cái mới! Thôi chào bà nhé!”

“Này chàng trai trẻ, thật trùng hợp, ta cũng có một cái thắt lưng còn mới tinh ta tính mua tặng cháu ta nhưng nó lại đột ngột mất. Cháu hãy nhận giúp ta coi như quà tặng nhé!”

Lưỡng lự trước lòng tốt của bà già đó, tôi không biết nên làm gì, dù gì hồi nhỏ ba má vẫn thường căn dặn không được nhận đồ của người lạ. Bây giờ tôi đã lớn và ý thức được nhiều chuyện, cơ mà nhận quà ai mà không thích, thế là tôi nhận quà của bà ta, cảm ơn rồi quay về nhà. Đứng trước chiến gương đứng, tôi có thể thấy toàn bộ mặt trước của cơ thể. Chiếc thắt lưng mới này khá lạ, một màu đen toả khắp nơi, nó đủ dài để có thể xỏ vào đỉa quần, nhưng nó lại có những hoạ tiết răng cưa được may dích dắc nhau. Điều lạ lùng ở nó là tôi có một cảm giác gai thắt lưng khó tả cứ như có những chiếc chân be bé của loài bò rết đang cắm phập vào tôi. Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi nhưng lâu rồi tôi chưa có cảm giác này từ hồi ba mẹ tôi…. Có lẽ tôi đã suy nghĩ mông lung quá, tôi không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đó nữa.

Mười hai giờ trưa, cái nắng gắt gỏng sà trên cái mái tôn, hấp nóng mọi vật thể phía dưới nó. Tôi đổ mồ hôi như tắm bỏ vài giấy tờ cần thiết cho buổi phỏng vấn vào cặp, đảm bảo rằng chiếc kẹp hồ sơ không rớt ra ngoài và không quên mang theo một chiếc bút dự phòng. Tôi đóng cửa cẩn thận rồi dắt chiếc Wave ra khỏi cổng, khoá chốt và kiểm tra sơ lược một lần nữa cho chắc ăn rồi phóng đi.

Tôi lao ra đường phố giữa cái trời nắng chói chang này, ánh nắng bị các nhà cao tầng che mất cộng thêm những cái cây xanh che đi một phần cái nóng của nó. Mấy năm gần đây thành phố phát triển mạnh ở mảng du lịch, nó mọc khách sạn và các khu cao tầng nhanh như nấm, lúc nào trên đường cũng có rất nhiều đoàn du lịch. Thành phố đã quy hoạch các con đường, các cầu vượt được xây thêm để phục vụ họ, khốn khổ cho những kẻ thất nghiệp như tôi, tiền làm ra thì không có còn tiền thuế ngày một tăng thêm, khốn kiếp cái hệ thống hành chính này. Chiếc xe vẫn lao đi với tốc độ vừa phải, mặc dù đã có chiếc nón bảo hiểm che bớt đi ánh nắng nhưng cái nóng nó vẫn phà vào sau gáy tôi thậ khó chịu. Những con thiêu thân lao ra nắng nóng và đốt cháy chính mình trên cái vỉa hè kia chỉ để ngắm cảnh. Mặc kệ bọn họ, đèn xanh đã bật tôi lao ra quốc lộ, làn xe chạy rất nhanh và không khí nóng đến mức nó bị bóp méo khiến hình ảnh phía trước bị biến dạng. Đột ngột, ở bụng tôi bỗng thắt lên dữ dội, tôi loạng choạng tấp vào bên lề, một cơn đau bất thường từ một người đã chuẩn bị trước. Cơn đau chỉ mới xuất hiện một lần trước đó sau khi… tôi nhận chiếc thắt lưng từ bà già bí ẩn kia. Chắc tôi tưởng tượng thôi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Tôi nhìn vào đồng hồ thì ôi mẹ ơi đã hơn mười hai ba mươ bảy phút và tôi phải mất đúng hơn ba mươi phút hơn mới đến được chỗ đó. Tôi phóng như bay, cuối cùng đã đến đó nhưng lại trễ hơn hai hay ba phút để đến được chỗ phỏng vấn. Họ vẫn nhận phỏng vấn nhưng không khí trong đó thật ngột ngạt khó tả.

Nội dung phỏng vấn chủ yếu xoáy vào kinh nghiệm và bằng cấp của tôi. Tôi học ngành CNTT, một ngành cần rất nhiều kinh nghiệm và kiến thức, nhưng với đại số các công ty gần đây họ quan trọng hoá bằng cấp nhiều hơn là từ miệng của ứng viên. Họ liếc nhìn qua hồ sơ của tôi, những con mắt ái ngại nhìn tôi qua lại rồi họ nói.

“Hồ sơ của anh khá được, không có nhiều bằng cấp lắm nhưng đổi lại anh có nhiều kinh nghiệm. Tuy nhiên quản trị viên của chúng tôi đã---”

Và họ lại bắt đầu điệp khúc đó, chúng tôi đã có người như anh và từ chối. Trong lúc đó tôi chỉ thầm cầu mong cái thằng đó chết đi cho rảnh để tôi có thể lấp chỗ của nó, tôi cầu nguyện đến mức cơn đau bụng kia quay lại với tôi. Tôi đau đớn đứng đậy cúi chào nhà tuyển dụng và bắt đầu bước ra khỏi cửa. Có một ai đó đứng ngay cửa với một bộ mặt hốt hoảng lao nhanh vào phòng.

“Nguy rồi giám đốc ơi, quản trị server đã chết rồi ạ! Anh ấy đột nhiên sùi bọt mép sau đó thì tim ngừng đập!”

Tôi có nghe nhầm không, mới vừa mấy phút trước tôi đã ước thằng đó nó chết và ngay sau đó tôi nghe thấy cái tin động trời này. Tôi không thể tin vào tai mình nữa, liệu có chăng đây có phải sự trùng hợp không. Mà không phải việc của tôi, tôi đi thẳng ra nhà để xe rồi với cái mặt sầu não vì thất bại, tôi quay về nhà.

Tối hôm đó bữa tối chỉ có một ổ bánh mì và ấm nước nguội tôi nấu từ bữa trước, tôi không còn nhiều tiền nữa rồi và tiền tháng lại sắp tới. Có lẽ kiểu này tôi phải hạ mình làm những công việc phổ thông mà thôi. Ăn xong bữa tối rồi tôi đi tắm, tôi thoa xà bông rồi thoa khắp người, đến thắt lưng thì có một vết cắn lạ lùng hình chân rết phủ quanh đó. Vết thâm lại vừa y các hoạ tiết có trên chiếc thắt lưng, tôi nghĩ có lẽ mình thắt quá chặt chăng. Tôi bỏ qua nó và lau người xong rồi mặc quần áo vào, đi vào phòng và dự định lên mạng tìm kiếm một công việc khác thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là những người phỏng vấn tôi ban trưa, họ nói rằng do quản trị của họ qua đời đột ngột, tôi có thể nhận việc vào ngày mai, tôi cảm ơn họ cúp máy. Trời ơi, tôi đã đậu phỏng vấn vì cái điều mà tôi đã cầu nguyện, đó không phải là một cách chính thống để nhận việc. Tôi vui mừng leo lên giường và không quên cài đặt báo thức, tối hôm đó tui mừng đến nỗi gần như không ngủ được.

Tôi ngủ và trong giấc ngủ đó tôi mơ thấy mình đang đi du lịch trên một chiếc máy bay. Đó là ba năm về trước, tôi nhìn sang bên cạnh là ba mẹ tôi vẫn đang cười đùa với nhau. Tôi và ba mẹ đã trúng thưởng một vé đi Nhật Bản nhờ trò rút thăm trúng thưởng, chúng tôi rất hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi, chúng tôi còn khoe với họ hàng rằng sẽ đem và rất nhiều hình chụp về để khoe. Dù tôi rất vui nhưng ba mẹ tôi vẫn là người vui nhất, mấy chục năm sinh sống họ không hề có một chút nào ngơi nghỉ chỉ để lo cho gia đình, ít nhất trong cuộc sống này có một cuộc đi chơi đúng nghĩa. Tôi vui lây cho họ, và cho chính bản thân mình đến mức đêm trước ngày đi tôi đã thức suốt đêm cho đến tận hôm sau. Sáng dậy, trên đường đón taxi đến sân bay, tôi đã gật gù nhiều lần. Ba mẹ nhắc nhở tôi nên nhanh chân lên làm thủ tục chuyến bay. Tôi đã choáng ngợp với mọi thứ trên đó. Máy bay bay được ba tiếng thì đi đến một vùng biển, và trời đã đêm, sau khi ăn tối tôi cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi, ba mẹ vẫn đang cười đùa.

Tôi tỉnh dậy trong trạng thái đau đầu dữ dội và điều đầu tiên tôi thấy là tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng, xung quanh rất nhiều dụng cụ y tế. Tôi lờ mờ đoán được mình đang ở trong bệnh viên, nhưng làm thế nào mà như thế, tôi đang ở trên máy bay mà. Sau khi được bác sỹ kiểm tra kỹ càng, hai người cảnh sát đến báo cho tôi một tin động trời. Cha mẹ tôi đã chết cùng với phi hành đoàn trên đó, chỉ mình tôi còn sống, họ không thể tin được điều kì diệu đã xảy đến với tôi, tôi chỉ bị chấn động não và một vài chấn thương phần mềm. Tôi đã sốc nặng với cái tin đó, năm đó tôi đúng mười bảy tuổi. Người thân duy nhất của tôi qua đời, để lại một căn nhà và nơi tin cậy phải nhờ các cậu các cô, suốt quãng thời gian hai năm sau đó, tôi tốt nghiệp và đi học lên cao, cú sốc tinh thần còn đó, tôi tốt nghiệp đại học không lấy một người bạn. Sau đó tôi nguôi ngoai và bắt đầu có một công việc nho nhỏ do cậu tôi giới thiệu. Tôi bán căn nhà của ba mẹ và những kỷ vật rồi đi mua một căn nhà riêng, sống một mình và không kết giao với ai.

Chiếc chuông điện thoại đổ lên liên hồi, đánh thức cơn mê ngủ của tôi. Ngồi dậy và ôm chân mình, tôi đã khóc vì ký ức tồi tệ đó lại quay về với mình. Ngày đầu tiên đi làm, tôi không thể trễ được, ăn qua loa và mặc quần áo vào rồi phóng tới chỗ làm. Môi trường ở đây khá là thoải mái, ngoài các công việc theo lịch cụ thể, tôi còn rảnh khoảng sáu tiếng mỗi ngày. Điều xảy ra sau đó mới thật sự là kỳ quặc, một người đồng nghiệp của tôi khá là xấu tính, anh ta thường hay lấy công những việc tôi làm rồi gán cho anh ta này nọ. Nếu tôi phản ứng lại, anh ta sẽ khiển trách và nói xấu tôi, tôi đã thầm ước rằng anh ta gặp chuyện không may để cho nhớ đời. Ngày hôm sau, anh ta gặp một tai nạn xe cộ, cảnh sát khám hiện trường phát hiện vân tay tôi trên một tờ giấy anh ta mới in cho tập tài liệu báo cáo. Tất nhiên lúc đó tôi có thể chứng minh mình vô tội nhưng điều kì lạ là vân tay tôi lại xuất hiện ngay sau khi anh ta in bản tài liệu đó. Bên cảnh sát không thể buộc tội tôi, điều đó không có nghĩa gì cả.

Một lần khác một nữ văn phòng xinh đẹp, khiến cho đàn ông trong phòng nhiều người tán tỉnh mà không được. Cô ta khá là xấu tính khi từ chối bất kì người đàn ông nào, và rêu rao những thói xấu mà họ không có lên các mạng xã hội rồi cười thích chí, tội nghiệp cho gã nào dính phải cô ta. Tôi đã ước thầm rằng cô ta sẽ bị trừng trị thích đáng. Ngày hôm sau, theo báo cáo của cảnh sát cô ta đã tự lấy dao rạch mặt mình rồi lấy lửa đốt. Điều điên rồ tiếp theo xảy đến là có vân tay của tôi trên đó, tất nhiên là tôi chứng mình mình ngoại phạm nhưng có vẻ mấy ngày nay tôi cảm thấy mình bị theo dõi. Tôi ngồi trên giường, xâu chuỗi lại những tình huống đó, ngay khi tôi vừa ước điều xấu xảy đến với họ, tôi lại gặp một cơn đau bụng kinh hoàng và rồi sau đó họ gặp nạn, có dấu vân tay của tôi trên những vật dụng của họ.

Tôi cảm thấy nóng rát và đau nhói ở phần thắt lưng của mình, tôi nhìn xuống thì thấy những hoạ tiết kia đã biến thành những mảnh kim loại và cắm chặt vào da thịt mình. Tôi không thể gỡ nó ra được, nếu tôi muốn gỡ nó ra thì nó lại cắm sâu hơn nữa, cứ như thể nó là sinh vật sống vậy. Ngày hôm sau tôi nghỉ làm đến bệnh viện hòng lấy nó ra, các bác sỹ bó tay với nó nói rằng mỗi chân kim loại nói liền với mạch máu với hệ thần kinh của tôi, nếu không cẩn thận tôi sẽ chết. Họ nói rằng chưa bao giờ gặp tình huống nay và bảo cái này chắc may các bà phủ thuỷ hoặc thầy trừ tà mới làm được.

Thầy trừ tà như, hình như tôi đã nghe thấy điều này ở đâu rồi. Tôi nhớ rồi, ngay sau khi ra viện từ hồi cú sốc trước, một bà thầy bói tự xưng là nhà trừ tà bảo tôi rằng, mạng tôi bị sao chiếu mạng bởi cái chết rất lớn. Rồi đưa cho tôi tấm danh thiếp, lúc đó tôi cho đó là điều nhảm nhí rồi quăng vật vạ đâu đó. Nếu lời bà ta là đúng, tôi phải nhanh chóng liên hệ mới được. Tôi lục tung căn nhà cốt để tìm nó, và cuối cùng tôi tìm thấy nó nhăn nhó trong chiếc hộp kỷ vật của ba mẹ. Nơi ở của bà ta rất xa, tuốt tận trong rừng ở Thái Lan!!! Thái Lan, ư cái nơi này gắn rất nhiều với truyền thuyết ma quỷ.

Nhiều ngày trôi qua, tôi thu xếp công việc rồi đến đó, rất khó khăn để tìm một người như thế. Như thể họ muốn bảo vệ bà ta cho đến khi tôi bảo họ tôi mắc một lời nguyền, họ mới chỉ đường. Căn chòi được dựng giữa các cây to cao, nhìn như những căn nhà của phù thuỷ trong các bộ phim kinh dị. Tôi định gõ cửa thì cánh cửa tự mở ra, một giọng nói phụ nữ thều thào mời tôi vào. Tôi nói ra mục đích đến đây, bà ta nhìn tôi rồi nói.

“Ta biết mục đích của cậu chàng trai ạ, ta biết cậu từ lúc thảm kịch kia xảy đến. Rất tiếc ta báo rằng lời nguyền này có thể tước đoạt linh hồn cậu và đẩy cậu xuống địa ngục. Chiếc thắt lưng đó bản thân nó đã là một con quỷ, nó thu hút người nào cần nó bằng bất kì cách nào. Chỉ có một cách nhưng cái giá phải trả rất đắt.”

“Xin bà, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, kể cả phải bán tất cả gia tài.”

“Cậu phải giết chết ta rồi mang trái tim vào trong hang sâu, rút máu trong đó nhỏ đúng bốn giọt vào chiếc thắt lưng. Nó sẽ mở ra nhưng cậu sẽ bị tất cả mọi người trên thế gian này đuổi giết.”

“Nhưng thưa bà, tôi không thể làm như thế được. Tôi chưa từng giết người, sao có thể--”

“Cậu đã giết người! Chính cậu đã giết tất cả mọi người trên cái máy bay đó, kể cả cha mẹ cậu, cậu là chúa quỷ hồi sinh trong thân xác con người. Và rồi con quỷ thắt lưng kia sẽ tước đoạt linh hồn cậu, ném cậu lại nơi đã đi để một lần nữa thống trị địa ngục.”

“Không thể nào----”

“Hành trình của cậu bắt đầu, ta không thể nói gì hơn, hành trình của ta đến đây là kết thúc!”

Lão bà nói xong, lấy con dao rạch ngực ra rồi móc lấy tim cho tôi xong thì gục chết. Tôi bàng hoàng không nói nên lời, bên ngoài kia những người đó tập trung lại từ lúc nào và bắt đầu hò hét.

“Giết nó, nó giết thầy trừ tà của chúng ta rồi!”

“Các bác bình tĩnh, không phải tại cháu đâu---”

“Giết nó, con quỷ nói láo!”

Tôi chạy rất lâu sau đó….

Tôi đang chạy vội vã, cơn tức ngực đập vào lồng ngực dồn dập tôi, tôi muốn nghỉ nhưng thời gian không cho phép điều đó. Từng tốp người đang đuổi sau lưng, xẻng và cày cuốc đang theo sau chỉ chờ chực đâm vào tấm lưng này. Từng tốp đốt thắp sáng trưng cả cánh rừng này, tiếng chó sủa và cả tiếng chửi thề hoà vào mùi không khí đuổi giết này. Tôi chạy rồi lại té, tay tôi run rẩy cào cấu lên mặt đất phủ đầy lá khô, đôi chân đẫm máu đang làm chậm bước chân chạy trốn, và cái thắt lưng đáng nguyền rủa này, nó đang cấm phập cái gai sắt nhọn vào da thịt tôi. Chiếc thắt lưng bị nguyền rủa này hiện tại đang bám cứng vào lưng quần tôi, chỉ là một món quà và nó gây ra vô số chuyện không may. Tôi đứng dậy chạy tiếp, chạy tiếp chuyến hành trình vô tận này, tôi mệt lắm, hãy cho tôi nghỉ.

Nhưng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi nó mãi mãi, tôi đã đến nơi nhưng có thứ gì đó giữ chân tôi lại, định vị tôi. Và rồi cái thắt lưng cắn đứt nửa người tôi. Tôi thoi thóp và rồi tôi đã ước hãy chấm dứt mọi chuyện điên rồ này, tôi muốn quay lại thời lúc bắt đầu. Một cái lỗ xuất hiện phía dưới kéo tôi xuống phía dưới, nó nóng và đang dần thiêu cháy nhãn cầu, sau đó chỉ còn một màu đỏ.

Tôi đi làm lại, mọi người đã trở lại bình thường, chiếc thắt lưng không còn nữa. Tôi yên tâm sẽ có một cuộc sống mà không phải bị quỷ ám nữa bởi vì tôi thật sự đã thành quỷ rồi, một con quỷ với đôi mắt của quỷ, soi nó trong gương thật là đẹp đẽ.

0 nhận xét