Tiểu thuyết Reception


Author: BubbleTea a.k.a Bọt Trà
Genre: Oneshot, Mystery
Rating: T

Câu chuyện, hay Hành trình, hay Sự bắt đầu, luôn có một mở đầu thế này: Ở bất kì thành phố nào, đất nước nào, hãy đi vào một...

Và, chèn tên, địa danh, khu vực. Sẽ có một người chờ bạn, họ thật vô tư lự, và rồi không còn nữa nếu bạn nói ra "từ khoá". Địa ngục bắt đầu với sự biến chuyển từ con người.

Câu chuyện, hay Hành trình, hay Sự bắt đầu, luôn có một mở đầu thế này. Đó là Truyền thuyết của Linh vật bị nguyền rủa.

Vậy hãy thử đặt câu hỏi: Nếu một Linh vật đã được thu thập bởi một người, một con người thật can đảm, thật thối tha, thật trong sạch, thật bần tiện, thật dũng cảm, thật ác độc. Nếu năm trăm ba mươi tám Linh vật đã được thu thập, bởi năm trăm ba mươi tám con người, mà trước đó đã có hơn ngàn người chết, ngàn người bỏ cuộc, ngàn người mất tích không bao giờ trở lại... Hẳn là một phần trăm thành công khá là nhỏ, nhỉ?

Vậy hãy thử đặt câu hỏi:

Ai là người đã thành công, và ghi lại tất cả hướng dẫn của Năm trăm Ba mươi Tám Linh vật bị nguyền rủa để những người sau này đi theo?

Ai là người đầu tiên... đã nếm trải Địa ngục của những Linh vật?

.

.

.

Đó là một bệnh viện tâm thần, nằm chếch ở hướng Tây Nam của thị trấn. Gọi là thị trấn, nhưng chẳng có mấy người ở đây. Chẳng có nhiều nhà ở, cũng chẳng có nhiều nơi công cộng. Bệnh viện nằm choáng gần một phần ba diện tích thị trấn, chừa khoảng cho một nhà nghỉ hạng bét, một quán bar nghèo mãi tiếng nhạc Blue, và vài ngôi nhà của vài người thời gian tạm quên lãng.

Người ta nói với ông, rằng nơi đây tập trung bệnh nhân tâm thần vì cái địa lý. Thung lũng lọt thỏm, sương trắng ngập phổi, đường phố tang hoang. Ai lọt ra, hay cái viện bốc cháy, lũ người điên cũng chẳng làm được điều gì khác ngoài chết đói giữa chốn đìu hiu. Hoặc ăn thịt nhau, đập phá đồ đạc, chờ kẻ lỡ đường... và lại chết đói.

Hiện thực ấy buồn thảm và đáng thương trong mắt ông, hơn là ghê sợ.

Ông đi vào bệnh viện, chân chùi đất trên nền gạch màu xanh bãi nôn. Tên tiếp tân mặt búng ra sữa, với mái tóc hớt gọn màu hạt dẻ và áo vô trùng màu bạc hà. Bảng tên bị nhoè chữ.

"Ta muốn gặp Người nắm giữ Trí tuệ."

Ông nói, giọng khản đặc và một nửa sợ hãi cho cái sắp tới. Tên tiếp tân bật cười, hai khoé miệng nhăn lại và đôi mắt mở, không díp. Phản chiếu trong đôi mắt to là nụ cười nhẹ nhõm của ông.

"Theo tôi." - Tên tiếp tân nói rồi đứng dậy, duỗi chân và đi vòng ra đằng sau quầy, ngón trỏ mảnh ngoắc ngoéo ra hiệu. Một động tác và phong thái gần như là đưa tình, cho một tình thế và hoàn cảnh ngặt nghèo. Nhưng ông vẫn phì cười. Nhưng ông vẫn cảm thấy cổ họng khô rang, như thèm nước. Nhưng ông vẫn cảm thấy... đang dần trở lại làm một con người thực sự.

Căn phòng họ đi tới đúng như lời miêu tả trong hướng dẫn. Đằng sau cánh cửa sắt phẳng lì màu bạc là bốn bức tường, sơn trắng tróc mảng và rêu đóng trên bốn góc trần phòng. Trống, hoàn toàn trống. Tên tiếp tân đặt vào bàn tay ông một chùm chìa khoá, và nói đúng với những gì ông chờ đợi.

Tiếng chuông thứ nhất, khoá cửa lại. Chờ tiếng chuông thứ hai, tra chìa khoá và mở chốt. Cửa sẽ tự mở.

Địa ngục của ông sẽ bắt đầu tại đó.

"... Cậu nói gì cơ?"

"Không phải mọi thứ đều y như chỉ dẫn đâu, thưa ông." - Tên tiếp tân mỉm cười, đôi mắt vẫn quá tròn và quá to, ngay cả trong thứ ánh sáng nhờ nhờ của đèn trần phòng - "Đôi lúc... mọi thứ sẽ khác. Không phải chỉ bởi việc sẩy chân. Hướng dẫn chỉ là một... gợi ý, không phải là bàn tay bà mẹ nắm cho con đi vững. Không có chắc chắn rằng đứa bé kia sẽ không vấp ngã dù có tay người mẹ. Người đã từng chinh phục một Linh vật như ông, hẳn hiểu việc đùa giỡn với Quỷ dữ nguy hiểm và bất công đến thế nào."

"Sao..."

Ông giữ quyển sách sát hơn vào người. Như thể nó là vũ khí, là tấm khiên bảo vệ mọi quỷ dữ có thể làm hại ông ngay bây giờ. Nhưng trước mặt ông chỉ là tên tiếp tân, với mái tóc hớt gọn màu hạt dẻ, áo vô trùng màu bạc hà, da mặt láng mịn với đôi mắt màu xám to tròn. Tên tiếp tân chỉ cười, môi hồng lạ lẫm.

"Cố giữ lấy mạng sống. Đừng như những người khác. Có khi sau đó, ông... có thể mời tôi một ly cà phê. Thị trấn này ngoài mấy kẻ lỡ đường và tò mò thứ không nên tò mò... chẳng có gì thú vị cả."

Và tên tiếp tân rời đi.

.

.

.

Tiếng lầm rầm cầu nguyện của người đàn ông luồn lắc vào lỗ tai, cạo và nạy như những đầu móng tay ghẻ lở trong màng nhĩ ông. Đến phát điên. Đến giết người. Ông gần như quỳ sụp, miệng chảy nhớt dãi vô thức. Mắt ông buộc phải nhắm nghiền, ông đã ... ông đã đi quá xa, ông không thể...


Anubis.

Người đàn ông nói, Anubis.

Ông thét lên đau đớn, mở bừng đôi mắt ứa nước. Khi đầu ông lăn xuống, miệng ông vẫn gào mãi âm thanh khốn cùng, khi chúng tới róc rỉa từng mảng thịt, từng sợi gân, và từng mảnh xương của ông.

Tên tiếp tân cách xa cái xác bầy nhầy của ông sau một lớp cửa, một dãy hành lang, hai căn phòng và một chiều không gian hoàn toàn khác. Hắn cầm quyển sách đọc dở, và bỗng dưng thở dài.

.
.
.

Gã là kẻ có mùi như da thịt thối biết đổ mồ hôi, cô nghĩ. Một tay kéo chiếc khăn choàng cổ lên mũi, cô nghe gã phà hơi thở thoáng ánh vàng trong câu chuyện cười. Và cô bật cười thật, vì gã biết đến trò đùa về con cá sấu đi đưa tang. Trò đùa ấy, chỉ có cô và người mẹ quá cố biết...

Vậy hướng dẫn là đúng.

Tất cả những việc ghi trong đây đều đúng. Tường xác người và những vong hồn đau khổ, bóng tối đen đặc và mùi xú khí như ám cô đến tận kiếp sau. Chúng từ từ nổ bung như hạt bắp nướng, để cô lầy lội trong máu và mồ hôi tanh. Bản thể hoàn hảo, ước vọng đáng ghen tị. Câu chuyện về tận thế.

Linh vật.

Cô vẫn run rẩy khi trèo khỏi ống cống, bàn tay vẫn giữ chặt Linh vật trong tay. Gã đàn ông vẫn ngồi đó, bóng đổ trên mái đầu nâu bẩn thỉu, ngáy ro ro với khoé miệng chảy dãi. Cô đặt chiếc đèn pin về lại cho khổ chủ, cố gắng không gây một tiếng động nào cả.

"Đa số những kẻ tới đây đều chẳng thể tử tế trả lại thứ của người khác..."

Gã khò khè vào tai của cô, đôi môi nứt nẻ mang mùi rượu và thịt ôi áp vào làn tóc bên má.

Cô bỏ chạy, sợ hãi và khóc nức nở. Gã chỉ cười, sau lưng cô.

.
.
.


"A... X-Xin lỗi, tôi muốn tìm... tôi muốn tìm Người nắm giữ Sự Kết Thúc..."

Người nhân viên ngẩng đầu, sự sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt. Nhưng nó cũng đủ để làm cậu hốt hoảng, giật lùi lại như bị điện giật. Đó chỉ là thoáng qua, bởi người nhân viên vẫn tươi cười, lịch sự và điềm đạm như công việc yêu cầu, và đứng dậy.

Họ bước nối đuôi nhau, rời khỏi quầy tiếp tân của bệnh viện và đi sâu hơn vào bên trong. Ánh đêm hắt qua cửa vào, cùng vài cửa sổ họ đi lướt qua. Mười giờ đêm, bệnh viện địa phương vẫn còn khá nhốn nháo bởi những ca nguy cấp. Ánh đèn í o của xe chuyên chở còn hấp háy không xa, phong phanh thông tin của một người phụ nữ bị rạch nát bụng và thoi thóp...

Họ đi vào sâu hơn. Ánh đèn bỗng chớp tắt, và hành lang bỗng rữa màu vàng nước tiểu. Có nhiều tiếng lầm rầm, nhưng không còn là tiếng người nữa.

"A-Anh này..." - Cậu bắt chuyện, răng đánh lập cập lại vào nhau - "Anh... anh nghĩ là có người nào ... tập hợp đủ năm trăm ba mươi tám món Linh vật đó chưa? Thằng bạn của tôi... ha, nó... nó rất ám ảnh món đồ này, cái "Linh vật nguyền rủa" đó. Nhưng nó không tới được. Bị... bệnh..."

"Thật là một điều không may."

Tiếng rì rầm ngày càng lớn. Người nhân viên vẫn đối lưng với cậu, không nhìn rõ mặt.

"À, ờm, đúng thế! Điên đảo. Cơ mà... đáng lẽ nó phải là người tới đây, không phải tôi! ... Chỉ là tò mò, với lại cũng muốn... chứng minh là nó là thứ nhảm nhí. Nhưng giờ thì... tôi k-không biết nữa, có thể mọi thứ là thực... hoặc chỉ là một trò đùa rất công phu? Không biết nữa..."

"Vậy ý của quý khách là...?"

"Ờ! Ừm. Đi lạc đề. Vậy... anh nghĩ là có người nào tập hợp đủ năm trăm ba mươi tám món Linh vật đó chưa? Điều gì sẽ xảy ra n-nếu có ai... sở hữu cả năm trăm ba mươi tám cái đó?"

Người nhân viên bật cười nhẹ tênh. Cậu bỗng không nhìn rõ mặt người này, dù ánh đèn điện loé rõ trên đầu cả hai.

"Tôi chỉ là một người tiếp tân phục vụ quý khách, cả bệnh tật lẫn ốm đau, trung thực hay tò mò. Nhưng, tôi nghĩ... nếu có ai sở hữu cả năm trăm ba mươi tám món? Có lẽ sẽ là diệt vong của thế giới. Nhưng đáng tiếc thay, chỉ mình họ được biết đến cái diệt vong ấy. Bởi thế giới này được công nhận, tạo hình và tin tưởng, không phải vì ảo ảnh của con người sao?

Đôi mắt con người nhìn thấy ảo ảnh của sự vật, không phải là sự vật chính gốc. Sự yên bình của thế giới này có khi chỉ là ảo ảnh cho một thế giới toàn tro bụi, chết chóc, hãm hiếp, tệ bại và thối tha. Và người giữ tất cả Linh vật... theo tôi, sẽ là người nhìn ra "cái gốc", của tất cả."

Không khí bỗng biến chuyển. Họ ngừng lại, nhưng cậu lại thở gấp như đang chạy việt dã. Mồ hôi lạnh túa ướt hai nách chiếc áo thun. Những tiếng xì xàm cào cọ trong tai cậu, như ruồi bọ đang dần tiến đến lấp đầy hai màng nhĩ.

Cậu vẫn không nhìn rõ mặt người nhân viên.

"Người giữ tất cả sẽ thấy một thế giới không còn ra thế giới, nhưng buộc phải sống giữa ảo ảnh của nó. Linh vật không bao giờ được phép ở bên cạnh nhau, và chúng sẽ luôn là luật. Dù tay người có hốt cả, dù người ấy có thể vượt qua tất cả mà sống sót... họ rồi sẽ nhận ra, họ chẳng có quyền gì cả. Họ chẳng phải là chủ. Họ là nô lệ. Và đời đời kiếp kiếp, nhiệm vụ của họ là phục tùng cho Linh vật.

Họ sẽ không thể ngủ. Không thể ăn. Họ sống chết để những Linh vật dụ tìm những linh hồn ngây thơ, nghĩ rằng Quỷ dữ là thứ có thể trêu đùa và vượt qua nếu chỉ cần cẩn thận. Họ phải truyền đạt sự khủng khiếp của các Linh vật, bằng mọi giá và mọi phương thức. Họ sẽ phải ngắm nhìn những Linh vật nằm trong tay những kẻ may mắn, cười với những Linh vật khi chúng hành hạ các linh hồn khốn khổ đang nắm phải chúng. Họ không thể nhớ họ là ai. Họ nói chuyện và hướng dẫn những người ngu dốt với một vẻ mặt không phải là của họ. Tạo những hành động và cảm xúc chẳng phải là của họ. Thậm chí bị giết, biến thành quỷ dữ thay Linh vật giết người, hoặc có khi bị giết lại... chỉ để thoả mãn ý định của Linh vật. Bắt đầu lại. Bắt đầu thêm. Lặp lại lần nữa. Họ là ai trước đó nhỉ? Làm sao nhớ được, khi họ thức dậy chỉ khi có kẻ muốn tìm Linh vật, với một khuôn mặt, diện mạo, cơ thể, giọng nói, và tính cách hoàn toàn khác lạ.

Và ngươi biết điều gì đặc biệt nhất không?

NGƯƠI VỪA LÀ BÁ CHỦ, VỪA LÀ NÔ LỆ.

NGƯƠI LÀ TẤT CẢ, VÀ CHẲNG LÀ AI CẢ.

NGƯƠI TỒN TẠI, VÀ KHÔNG TỒN TẠI.

VÀ LÝ DO CHÍNH NGƯƠI CÓ THỂ SỐNG SAU SỰ TẬP HỢP CỦA CÁC LINH VẬT, LÀ ĐỂ TỒN TẠI CÙNG CHÚNG, CHỜ ĐỢI CHO MỘT KẺ KHÁC TÌM THẤY VÀ THẾ CHỖ CHO NGƯƠI. HOẶC TAN BIẾT MÃI MÃI, NHƯ SỰ SỐNG VÀ CHẾT ĐI CỦA MỘT THỨ VỚ VẨN NHƯ CREEPYPASTA."

.
.
.

"... Đó là những gì tôi nghĩ, thưa quý khách."


Người nhân viên mỉm cười, nhìn xuống thân thể bị xé nát từ óc đến tuỷ sống của cậu. Cậu không chạy kịp. Những bàn tay vô hình lấm máu rồi khô lại, dần chìm lại vào bóng tối ẩn hiện trong khu hành lang.

Cậu chạy không kịp.

Người nhân viên bước qua cái xác của cậu và đi ngược về hướng ban đầu.

.
.
.

Câu chuyện, hay Hành trình, hay Sự bắt đầu, luôn có một mở đầu thế này: Ở bất kì thành phố nào, đất nước nào, hãy đi vào một...

Và, chèn tên, địa danh, khu vực. Sẽ có một người chờ bạn, họ thật vô tư lự, và rồi không còn nữa nếu bạn nói ra "từ khoá". Địa ngục bắt đầu với sự biến chuyển từ con người.

Câu chuyện, hay Hành trình, hay Sự bắt đầu, luôn có một mở đầu thế này. Đó là Truyền thuyết của Linh vật bị nguyền rủa.

Vậy hãy thử đặt câu hỏi: Nếu một Linh vật đã được thu thập bởi một người, một con người thật can đảm, thật thối tha, thật trong sạch, thật bần tiện, thật dũng cảm, thật ác độc. Nếu năm trăm ba mươi tám Linh vật đã được thu thập, bởi năm trăm ba mươi tám con người, mà trước đó đã có hơn ngàn người chết, ngàn người bỏ cuộc, ngàn người mất tích không bao giờ trở lại... Hẳn là một phần trăm thành công khá là nhỏ, nhỉ?

Vậy hãy thử đặt câu hỏi:

Ai là người đã thành công, và ghi lại tất cả hướng dẫn của Năm trăm Ba mươi Tám Linh vật bị nguyền rủa để những người sau này đi theo?

Ai là người đầu tiên... đã nếm trải Địa ngục của những Linh vật?

Hết.

0 nhận xét