Tiểu thuyết Mirror Image


Author: DreamyFool
Genres: Horror, Thriller, Oneshot
Rating: T
Note: Ý tưởng dựa trên series The Holder. Ảnh phía dưới là ảnh sưu tầm trên google, thuộc về người vẽ của nó.

Mirror Image

“April, cô nghĩ cô sẽ làm được chứ?”

“Đừng lo, tôi đã nghiên cứu kĩ những gì cần làm rồi!”

“Cẩn thận đấy, linh vật lần này rất khác.”

“Tôi biết rồi. Dù tôi là người mới đi chăng nữa ông cũng đâu cần lo lắng thế!”

“April, vật này đặc biệt với cô.”

“Jordan, đừng nói với tôi ông tin vào cái chuyện mấy mụ hay nói ở quán cà phê…”

“Nghe đây April, lần này cô phải thật sự cẩn trọng. Tôi nói là vì tôi lo lắng cho cô thôi!”

“Ông anh cứ trả thật hậu vào, từ cõi chết tôi cũng đội mồ dậy đòi cho coi!”

“Nói chuyện với cô thật nhức đầu. Tôi phải cúp máy đây. Chúc may mắn, April.”

“Tạm biệt Jordan.”

April chạm nhẹ vào nút ngưng cuộc gọi trên màn hình. Thật kì lạ, ít khi nào Jordan lại tỏ vẻ lo âu đến vậy, thậm chí lúc biết tin mất một lúc ba tay thợ săn Linh vật, ông vẫn đang ngồi hút thuốc ở quán bar, hờ hững đáp:

"Vậy sao?"

Cô ngước lên nhìn công trường trước mặt, có rất nhiều tấm vải bạc che chắn quanh nó. April không bước vào, luật của đám linh vật là bạn luôn phải được mời, nếu không thì cái chết sẽ là hình phạt nhẹ nhàng nhất, tập nghiên cứu đã ghi rõ ràng như thế. Thay vào đó cô đi loanh quanh, men theo những tấm bạc xanh sẫm bằng nhựa nilong mà tìm kiếm một bóng người, kẻ giữ vai trò “canh gác”.

April nhìn thấy một cái trạm nhỏ, bên trong người bảo vệ mặc áo xanh đang gà gật say giấc. Cô gõ nhẹ lên mặt kính cửa sổ, gã vẫn ngủ ngon lành, cô thử thêm vài lần như thế nhưng tên bảo vệ chẳng có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy. “Mình nhầm rồi chăng?”. Cô vội đi vòng quanh trạm tìm một lối vào. Thật quái lạ, chẳng có cánh cửa nào cả! Cả trạm gác như một phòng giam kín, không hề thông ra ngoài.

April quay lại đứng đối diện gã, cô nói nhỏ nhẹ, giọng hết sức trịnh trọng:

“Hãy cho tôi gặp Kẻ nắm giữ Cặp sinh đôi.”

Một giây, hai giây,….

Không có gì xảy ra, người bảo vệ vẫn giữ nguyên vị trí. Lần này April thử đổi sang giọng mạnh mẽ hơn, cô nói:

“Tôi là thợ săn, hãy cho tôi gặp Kẻ nắm giữ Cặp sinh đôi!”

Vừa dứt lời, April cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua lưng. Cô liền theo bản năng quay đầu lại.

Một bóng người.

Giật thót mình, thợ săn trẻ hơi lùi lại phía sau. Bóng đen kia không nhúc nhích, nó không có mặt mũi nhưng cô có thể cảm nhận cái nhìn khiến cả lông tơ trên người cô dựng đứng. Sự đe dọa. April vội đưa mắt vào trạm. Gã bảo vệ đã biến mất.

Cô quan sát cái bóng đó một hồi lâu, thận trọng nắm chặt chuôi con dao găm trong tay, dù biết nó thật sự không tác dụng mấy. Mồ hôi rịn ướt cả lòng bàn tay khiến phần chuôi kim loại cứ trơn trượt. April mở miệng, giọng hơi run run:

“Hãy cho tôi gặp Kẻ nắm giữ Cặp sinh đôi.”

Bóng đen tiếp tục nhìn cô chằm chằm, cuối cùng nó lên tiếng:

“Người bảo vệ vừa đi gọi ông chủ rồi. Hãy đợi ở đây.”

Giọng nói không trầm cũng không bổng, ngữ điệu bình bình ngang ngang vuốt ve từng sợi lông trên người cô, khiến April run lẩy bẩy. Cô nhìn nó nghi ngờ, không thể nào gã kia có thể đi gọi ông chủ được, cô chắc chắn gã còn không thể ra ngoài. Bóng đen chỉ đáp lại cô bằng sự im lặng. Không khí trầm xuống đến ngột ngạt, cả hai đều dè chừng nhau hết mức.

“Quý cô, hãy đi theo tôi. Còn quý cô kia, phiền cô đợi ở đây một chút.”

Một người đàn ông thình lình xuất hiện sau lưng cô, April nén tiếng thét đột ngột, cố giữ bình tĩnh quay đầu lại. Hắn mặc một bộ vest lịch sự, tay đeo cặp găng ố vàng chìa về phía April.

“Nào, nhanh lên, họ đang đợi!”

Hắn nở nụ cười lộ cả chân răng, hai mắt híp lại như một con cáo ranh mãnh. April liếc sang bóng đen mà hắn gọi là “cô”. Nó đang nhìn, cô biết chắc là thế, còn vì sao thì bản thân cũng không rõ.

Gã đàn ông nói rồi quay người bỏ đi, April vội đuổi theo, cái bóng cũng làm điều tương tự. Hắn có dáng người thấp bé nhưng đi rất nhanh, thợ săn trẻ phải chạy mới bắt kịp tốc độ kì quái. Cô tò mò nhìn xuống hai chân hắn và cầu mong mình đã không làm vậy: thay cho đôi giày da khi nãy là những cái chân côn trùng bò liên tục trên đất, gai của chúng cà vào mặt xi măng thành những tiếng xạch xạch rợn người. Hắn dẫn họ đến một cánh cửa bằng giấy, rút trong túi ra một chiếc chìa tra vào ổ. Khung cửa khẽ run lên, nó mở ra nặng nề, để lộ màu đen thẳm ở phía bên kia. Xong việc hắn quay lại, trên mặt vẫn mang nụ cười quỷ dị mà nói:

“Chúc may mắn, hai người!”

April ngần ngại quan sát bóng tối đen đặc. Coi nào, chỉ lần này nữa thôi, mày cần tiền April, và Jordan sẽ trả đủ để ******* .Cô bỗng khựng lại. Việc gì? Cô đang cần phải làm việc gì sao? Một cảm giác bi thương dâng trào bên trong cô, như thể April đã quên mất thứ gì rất rất quan trọng. Bóng đen đứng sau cô giơ một cánh tay chỉ ra phía trước, như ý bảo cô hãy tiến lên. April lắc nhẹ đầu để tỉnh lại, bây giờ phải tập trung, cô chuẩn bị bước vào giai đoạn “thử thách” của linh vật. Sự sao nhãng sẽ dẫn cô đến cái chết.

Cô bước qua và gã sập thật nhanh cánh cửa lại. Hai tiếng lạch cạch vang lên bảo April cô không còn lối thoát nào nữa. Có ánh sáng nhè nhẹ phát ra khắp không gian, đủ để cô nhìn rõ con đường rải sỏi trước mặt, và cả chiếc bóng đen kì lạ vẫn bám phía sau. Cô quan sát kĩ nó, quả thật giống hình dáng của một phụ nữ, nhưng cô chẳng thể nhìn ra được gì khác, đặc biệt là khuôn mặt. Nó cũng nhìn lại cô khiến April rợn cả người. Quyết định chẳng để tâm đến nó nữa, April bắt đầu lần mò tiến lên.

Họ cứ đi như thế, với April ở trước và cái bóng theo sát phía sau. Họ đi hàng giờ liền, April cảm giác con đường này đang tự kéo dài mình ra. Đến vô tận. Tịch mịch và tĩnh lặng khiến cô thấy bất an.

Chiếc áo phông đẫm mồ hôi dính chặt vào thân thể mảnh dẻ, tiếng gót giày trên nền sỏi vang đều đều. Sự im lặng như con dao cứa qua da April, cô bắt đầu hoảng loạn. Cô đã bỏ sót điều gì chăng? Cô sẽ bị giam giữ trong cái không gian vô tận này ư? Không, không được, nhất định không thể được!

Mải chìm trong suy nghĩ April bỗng đâm sầm vào vật gì đó. Nó ẩm và lạnh, lạnh hơn cả nước đá. Cô lùi lại ngay lập tức, con tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chiếc bóng kia đã vượt lên trước mặt cô tự khi nào, nó bay lơ lửng trên con đường sỏi đá, đầu trẹo qua một bên. Cô mở lớn mắt nhìn cái bóng, hai chân thận trọng lùi ra sau vài bước, nỗi kinh hoàng chợt ùa đến: hình dáng của cái bóng giống một người bị treo cổ.

Chiếc bóng đen vẫn ở nguyên tại chỗ, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt nó dán chặt vào thân mình. April gần như mất sạch bình tĩnh, cô hét lớn:

“Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”

Cái bóng run lẩy bẩy, đầu của nó lắc sang trái rồi lại lắc sang phải liên tục, như quả lắc đồng hồ. Trong bóng tối vọng ra một tiếng cười ha hả, giọng trầm bổng không giống người cứ tiếp tục vang lên. Bóng đen kia càng run lên dữ dội hơn, đột nhiên nó lao về phía cô với tốc độ chóng mặt.

Chạy!

April quay lưng bỏ chạy thục mạng. Âm thanh gào thét hòa lẫn với giọng cười đeo mãi bên tai thợ săn trẻ. Rồi cô chợt nhận ra cuối con đường có một cánh cửa vàng óng. Không ngần ngại April lao thẳng qua cửa và đóng sầm nó lại. Một tiếng rít vang lên ở phía bên kia, từ dưới cánh cửa máu ộc vào bốc mùi tanh tưởi. Cô lùi xa khỏi vũng chất lỏng đỏ ấy, miệng thở dốc không ngừng. Lưng cô bỗng chạm vào một vật mát lạnh. April giật phắt người quay lại.

Một tấm gương.

Lúc này toàn bộ sinh lực của April như bị rút cạn, cô cứ đờ người ra trước mặt tráng bạc lạnh lẽo, không thể nhúc nhích cả tay lẫn chân. Là nó, là cái gương ép cô nhìn. Phía bên kia phản chiếu April, tóc tai bù xù hốc hác, và một người nữa đứng phía sau. Người đó giống hệt cô, chỉ có điều cô ta nhìn chỉn chu hơn, và cái cổ cứ muốn ngoẹo xuống bất cứ lúc nào. Dù không muốn cô vẫn chẳng thể rời mắt khỏi hình ảnh của cô gái kia, đôi mắt hai màu đờ đẫn của cô ta nhìn thẳng vào April, rồi hình phản chiếu nọ mở cái ba lô cô ta cầm, lấy ra một cái gương khác. April không thấy mình ở trong tấm gương mới đó.

Tại sao?

Tay chân April bủn rủn cả, cả người cô run rẩy khi cô gái nọ dùng tay không đập nát tấm gương, từng cú đấm giáng xuống mặt cô ấy càng thêm dữ tợn. Cuối cùng cô ta cầm một mảnh thủy tinh lên và tự cứa vào tay mình. Dòng máu đỏ phun ra như suối, cả quần áo của thợ săn trẻ lẫn cô ta đều thấm máu đỏ thẫm và bốc cháy như bị tạt axit. Ở phía bên này April cũng cảm thấy đau rát cả da thịt, cô vội nhìn xuống: quần áo cô vẫn sạch sẽ đến kì lạ.

Cô ngước lên lần nữa. Hình ảnh người con gái kia đã bị thay thế bằng một bóng đen, nó đặt bàn tay lên vai April. Tay nó lạnh ngắt. April như chết đứng ngay tại chỗ, cô từ từ đưa mắt sang bên trái. Trên vai cô thật sự có một bàn tay đen đang đặt. Những ngón xương xẩu bấu chặt vào lớp vải cotton như muốn xé nát vai áo. Một giọt mồ hôi lạnh rịn xuống mặt, April tách hai bờ môi đã nứt nẻ tự bao giờ. Giọng của cô vang lên giữa bóng đêm, gãy gọn và khàn đặc như người hấp hối:

“Cái..cái gì…phản chiếu…ch..chúng?”

Câu nói bật ra giống một phản xạ hơn là suy tính. Cái bóng run lên bần bật, từng lớp dịch đen nhẻm chảy ra từ da nó bốc mùi tởm lợm. April phải cắn chặt môi để không nôn ngay tại chỗ. Những giọt chất lỏng đen xì phát ra tiếng xèo xèo khi rơi xuống đất. Phần vai trái cô nóng hơn lửa đốt, chỗ da đó hẳn đã bị bỏng rất kinh khủng. Nhưng April không quan tâm đến việc đó, cô mải nhìn cái bóng tan chảy. Hai mắt chợt ứa nước đến nỗi sưng bọng lên.

Sau lớp dịch đen nhầy nhụa là một cơ thể người. Một người giống hệt cô, chỉ có cặp mắt hai màu là khác. Cô ấy đưa tay lên chạm vào má April và đôi môi rướm máu nở một nụ cười. Cô ta không có răng, và máu cứ trào ra như suối đổ từ khoang miệng trống rỗng.

“A…A…Ap..ul.il…”

Tim April thắt chặt lại. Bàn tay trơ xương kia vuốt nhẹ qua mặt cô, làm phần da bỏng rát đến biến dạng.

“A…A..m…li..a…”

Cô ta cứ cố gắng nói, dù từ ngữ rời khỏi miệng chẳng khác nào tiếng bập bẹ của một đứa trẻ. Mặt của người kia lại ánh lên vẻ vui mừng, dù nó đang nhăn nhúm vì đau. April kinh hoàng nhìn cô ta hóa thành xương trắng ngay trước mắt mình, và rồi vài giây sau chẳng còn gì nữa. Thợ săn trẻ vẫn không hết run rẩy. Cô chưa thể ngừng khóc, tại sao lại đau đến như vậy? Cô gái kia là ai? Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Cô liếc mắt qua tấm gương. Phía bên kia phản chiếu một April đang cầm chiếc gương khi nãy cô gái kia đã đập vỡ. Và nó đang mỉm cười.

----------------------------------------------

“Jordan, tôi có tin xấu đây!”

“Tôi nghe đây Mike!”

"Là về Amelia."

"Cô chị có mắt hai màu ấy hả?"

"Phải, anh có nhớ ba tháng trước đã gửi hai chị em đó đi tìm hai linh vật không?"

"Rồi sao?"

“Amelia chỉ mới quay về được ba ngày, cứ lẩm nhẩm mình sẽ làm được, mình sẽ làm được gì đó. Hôm nay cô ta đã treo cổ trong phòng riêng, và đôi chân thì bị cưa đứt mất.”

“Còn Linh vật cô ta đem về đâu?”

“Ý anh là đôi giày? Tôi không thể tìm thấy ở đâu cả.”

"Cô ta không sử dụng nó đấy chứ?”

“Hừm....Có thể lắm.”

“Còn April?”

“Không trở về từ nhiệm vụ. Khả năng cao là cô ta đã chết rồi.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì April được cử đi tìm Cặp sinh đôi? Họ đi chung với nhau à?”

“Phải.”

“Tôi có nghe đồn, rằng Công việc và Cặp sinh đôi có liên quan đến nhau. Nếu có được một cái thì cái kia sẽ biến mất vĩnh viễn, cả người đi tìm nó nữa. Có vẻ như Amelia đã giết em gái của mình rồi.”

“Vậy còn Linh vật thì sao?”

“Bất kì ai sử dụng linh vật sẽ trở thành Kẻ nắm giữ tiếp theo. Tôi nghĩ cặp song sinh đó…”

“Chậc, cả một tài năng thế mà! Tôi nghe April kể họ cần tiền, hình như Amelia đang mắc bệnh gì đó.”

"Vậy sao?"

Jordan ậm ừ, ông đang ghi chép vào tập nghiên cứu của mình. Nếu Amelia đã trở thành Kẻ nắm giữ, tức là hai Linh vật đó vẫn chưa mất, cả cô em April có khi cũng trở thành một Kẻ nắm giữ luôn rồi. Muốn lấy cả hai vật này phải nghĩ ra một kế hoạch khác.

“Kẻ nắm giữ Công việc và kẻ nắm giữ Cặp sinh đôi là song sinh. Kẻ bị đem đi sẽ phong ấn kẻ ở lại vĩnh viễn.”

End.

0 nhận xét