Tiểu thuyết Làm ma cũng không tha cho anh


Tên truyện: Làm ma cũng không tha cho anh

Tác giả: Đinh Bảo (Ding bao)

Dịch: Tiêu Tiêu (Conghungds)

Thể loại: Tình cảm nam nam, hiện đại, có cảnh mổ xẻ máu me, 1vs1, HE

Tình trạng: Đã hoàn thành.

Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=761990


Văn án

Một câu chuyện về tình yêu giữa hai người đàn ông

Ngắn như này cũng phải có văn án…

Câu chuyện đam mỹ ma quái

Sau khi cưỡng ép còn có thể yêu

Một người luôn đờ đẫn nhớ đến một người…

o0o

Lâm Vĩ buộc phải mở banh hai mắt. Cậu cảm thấy phía sau đang ngày càng đau đớn và khó chịu.

Trong không khí tràn ngập mùi kỳ quái. Cậu đảo tròng mắt, dần tỉnh táo lại. Chậm rãi xê dịch thân mình, thứ gì đó từ trong cơ thể cứ chảy ra mỗi lần cậu cử động.

Đó là một dòng tinh dịch đang men theo khe mông chảy xuống nệm giường.

Lâm Vĩ không còn lạ lẫm khi chào đón một ngày mới như vậy, chẳng đếm được đã xảy ra biết bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn không kiềm chế được mà khẽ run lên. Cảm thấy nhục nhã, phẫn nộ, không cam lòng. Nỗi tuyệt vọng lấn chiếm toàn bộ tâm trí cậu, một lát sau đầu óc lại tỉnh táo đến lạ thường.

Lâm Vĩ khẽ xoay người đối mặt với kẻ kia.

Trước mắt là vẻ mặt thảnh thơi cùng điệu bộ thỏa mãn, chúng đều lọt vào mắt cậu không sót một chút nào, Trịnh Kiệt, chính là tên khốn này. Cưỡng bức cậu, đã nhiều lần hung hăng chà đạp lên danh dự của cậu, đã mạnh bạo tiến vào trong thân thể cậu vô số lần.

Một lần xâm hại, một cuốn băng ghi hình, còn muốn cậu phục vụ bao nhiêu lần nữa?

Cũng do mình quá yếu đuối. Lâm Vĩ vắt ngang cánh tay che khuất mắt.

C*ó chết! C*ó chết! C*ó chết!

Một lúc sau, Lâm Vĩ để tay xuống, hiện tại cơ thể cậu đã ngừng run rẩy. Cậu quay sang nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thản của Trịnh Kiệt bằng ánh mắt sáng quắc, từ từ đưa tay về phía đầu giường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Lúc giơ tay lên, trong tay chính là một con dao sắc bén.

Không cho anh có cơ hội uy hiếp tôi nữa, sẽ không để anh lại chạm vào một ngón tay của tôi nữa. Chỉ cần anh vĩnh viễn không thể mở miệng.

Lâm Vĩ từ từ ngồi dậy, hai tay cậu cầm chặt lưỡi dao, lưỡi dao sắc bén khiến ngón tay cậu bắt đầu chảy máu. Nhưng hình như cậu không phát hiện ra, ngón tay càng siết chặt hơn.

Đột nhiên đầu lưỡi dao đâm vào phía cổ bên phải của Trịnh Kiệt, Lâm Vĩ dồn hết sức lực cứa đứt da thịt bên trong, cuối cùng cậu rút lưỡi dao. Chất lỏng đỏ như máu phun ra bắn tung tóe lên cơ thể trần trụi của cậu. Trịnh kiệt lập tức bật dậy rồi co giật, hai tay anh ta gắt gao giữ chặt động mạch ở cổ, khí quản và thực quản. Vài giây sau, thân thể anh ta ngừng giãy dụa, mọi thứ liền yên tĩnh trở lại.

Kẻ giết người vẫn chăm chú theo dõi quá trình này, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Vài phút sau, ánh mắt Lâm Vĩ dần sáng lên, dường như còn lộ ra ý cười mông lung. Cậu buông con dao xuống, bàn tay trái bị lưỡi dao cứa sâu đang không ngừng chảy máu, cậu dùng tay bên phải với lấy một chiếc khăn nhỏ quấn tạm.

Chất lỏng màu đỏ từ cổ Trịnh Kiệt chảy ra rất nhanh, rơi xuống ga giường tạo thành một vũng máu, nhưng thoáng cái đã biến mất tăm.

Lâm Vĩ thích thú quan sát quá trình máu tuôn ra rồi thấm vào ga giường, sau đó cũng chán nản mà vươn vai ngáp một tiếng, xê dịch đến bên mép giường rồi bước xuống.

Cậu định vào phòng tắm, đi được nửa đường đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền quay về nơi Trịnh Kiệt đang nằm. Khom lưng, Lâm Vĩ khua tay trước mắt xác chết vài cái. Đương nhiên, đối phương không có phản ứng. Vì thế cậu gạt đi lòng hiếu kỳ, lại thẳng tiến vào phòng tắm.

Móc thứ chất lỏng dơ bẩn trong cơ thể ra, rửa sạch máu đỏ còn dính ở kẽ tay. Lau thân mình sạch sẽ. Lâm Vĩ lại đi vào phòng ngủ, lấy một lọ thuốc từ ngăn kéo tủ.

Có thể thấy trên miệng vết thương máu vẫn không ngừng chảy, còn lộ ra xương trắng, cậu đã rất can đảm mới có thể lau khô cơ thể. Chẳng biết bộ đồ ngủ đã thấm đầy máu đỏ từ bao giờ. Miệng viết thương hơi tái nhợt vì được rửa sạch, Lâm Vĩ cầm bông băng y tế, rắc bột phấn quanh miệng vết thương, khó khăn lắm mới quấn được băng gạc.

Làm xong tất cả, Lâm Vĩ cảm thấy hơi choáng váng, cậu lại lo lắng, đi tới bên giường. Lúc này Trịnh Kiệt đã không còn chảy máu, Lâm Vĩ dùng khăn trải giường và chăn bọc lại thi thể này, sau đó đẩy anh ta xuống giường. Sàn nhà phát ra tiếng kêu nặng nề. Lâm Vĩ nhíu mày nhìn cảnh tượng toàn một màu đỏ làm cậu chán ghét, sau đó bước tới cạnh tủ quần áo lấy chăn và ga giường mới. Cuối cùng cậu trèo lên giường chui vào trong tấm chăn ấm áp, tắt đèn, nhắm nghiền đôi mắt.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Lâm Vĩ tỉnh lại nhờ tiếng chuông đồng hồ báo thức. Đã rất lâu rồi cậu không được ngủ ngon thế này. Như thường lệ, cậu đi rửa mặt đánh răng, tự làm cho mình một bữa sáng đơn giản, sau đó là đi làm.

Buổi tối, lúc tan tầm về nhà, cậu mua một ít thức ăn bán sẵn, thậm chí còn để bản thân buông thả bằng cách mua một chai rượu vang đỏ. Nhưng mới uống một ngụm, cậu đã đứng dậy, cầm theo cái ly bước vào phòng ngủ.

Xác người nằm bên cạnh giường được bao bọc bởi chăn ga vẫn đang duy trì trạng thái bất động.

Lâm Vĩ đi qua đá đá vài phát. Tất nhiên, không có động tĩnh. Dường như cậu chưa từ bỏ ý định, bàn tay bị thương đang cầm ly rượu, tay kia thì toan xé rách bọc vải đỏ này.

Rất nhanh, đầu Trịnh Kiệt đã lộ ra, tóc tai rối bù, hai mắt nhắm nghiền, mũi cao thẳng tắp, trên mặt còn dính nhiều vết máu khô màu nâu đen.

Lâm Vĩ ngừng động tác, nhấp một ngụm rượu, cổ tay vừa chuyển, chất lỏng đỏ sậm liền rơi xuống khuôn mặt cứng ngắc kia. Cậu cúi đầu nhìn hồi lâu, đột nhiên kéo một góc vải phủ lên mặt Trịnh Kiệt.

Sau đó Lâm Vĩ trở về bàn ăn, giải quyết hết đống đồ ăn mới mua, ăn xong cậu đi vào phòng bếp, đổ sạch rượu xuống một cái bồn .

Tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại giống như bình rượu này, tại sao mình lại quên chứ, phải đổ thêm rượu vào bình mới được.

“Em ép anh phải làm như vậy, tha thứ cho anh, nếu không làm như thế, anh sẽ mãi mãi không có được em.”

————————————————————

Ngày thứ ba

Lâm Vĩ vẫn tiếp tục đi làm như thường lệ, ăn xong bữa tối mới lết về nhà. Cậu tiện tay ném cặp công văn lên bàn, cởi áo khoác, tháo cà vạt, xắn ống tay áo, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Cậu vén khăn trải giường lên, đầu của Trịnh Kiệt lộ ra. Cậu ngừng một lúc, tiếp theo dùng tí sức cởi bỏ vải dệt đang quấn quanh người Trịnh Kiệt. Máu khô đã dính chặt da thịt và khăn giường lại với nhau, khiến Lâm Vĩ phải mất chút thời gian mới cởi ra được.

Cuối cùng cậu đã hoàn thành, cơ thể trần truồng của Trịnh Kiệt hiện ra ngay trước mắt.

Kế đó Lâm Vĩ lôi ra một con dao, bắt đầu mổ lồng ngực xác chết. Xương ngực cùng xương sườn hiện ra. Lâm Vĩ thử dùng tay tách đoạn xương này, nhưng thất bại. Cậu giống như ruồi bọ cứ bám dính lấy cái xác không rời, sau thì đột nhiên dừng lại, vội vàng chạy vào phòng bếp.

Lúc Lâm Vĩ trở ra, cậu cầm trong tay con dao chặt cỡ lớn. Đối phó với xương cốt chẳng phải nên dùng công cụ thích hợp sao. Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Trịnh Kiệt, cười rộ lên ‘ha ha’. Lưỡi dao chém xuống, mới dùng một chút sức, xương ngực đã banh mở, chính vì thịt cùng hệ thống cơ khớp gì đó vẫn còn dính vào một chỗ, Lâm Vĩ đành phải đổi sang con dao khác, cắt bỏ hết lớp thịt thừa thãi.

Rốt cuộc cả lồng ngực cũng lộ ra.

Lâm Vĩ có phần kích động khi đưa tay vuốt ve quả tim ngừng đập ấy, sau đó dùng dao cắt rời nó. Cậu cầm lên tay ngắm nghía một hồi, lưỡi dao bất chợt chém xuống xẻ nó thành hai phần. Bên trong ngoại trừ máu vẫn là máu. Vẻ mặt của Lâm Vĩ thoáng chốc trở nên dữ tợn. Cậu đặt hai nửa quả tim về chỗ cũ, đứng dậy còn thô bạo đá vào xác chết một phát. Sau đó lại ngồi xổm xuống dùng một góc chăn lau vết máu dính trên lưỡi dao và sàn nhà, cuối cùng là bọc lại Trịnh kiệt trong chiếc khăn trải giường.

“Anh thật lòng mà, Lâm Vĩ, em tha thứ cho anh đi, anh có thể xé nát trái tim mình mang cho em xem, chỉ cần em tha thứ cho anh.”

——————————————————————————

Ngày thứ tư.

Thấy không được thoải mái, Lâm Vĩ xin nghỉ ốm ở nhà. Ăn xong bữa sáng, cậu nằm ì trên giường ôm laptop xem phim. Một bộ phim kể về tình yêu, có thể nói bộ phim này đang rất nổi tiếng. Lâm Vĩ xem say sưa. Sau khi hết phim thì đã đến giữa trưa, cậu cảm thấy hơi đói bụng, lại lười biếng không muốn rời giường nấu ăn. Tiếp tục mở một trang web xem phim mới, Lâm Vĩ tiện tay để laptop lên ngăn tủ đầu giường, nhảy xuống giường bước tới chỗ Trịnh Kiệt đang nằm.

Lâm Vĩ vén mảnh vải lên, bắt đầu nâng thi thể đặt lên giường, cho Trịnh Kiệt nằm ở vị trí anh ta đã từng nằm. Nhìn ngắm một lúc, sau đó liền vào phòng tắm, cầm ra một chậu nước cùng một chiếc khăn mặt. Lâm Vĩ dùng sức chà xát những vết bẩn trên mặt Trịnh Kiệt. Máu hòa lẫn với rượu vang vẫn đang bám dính trên mặt anh ta, qua mấy lần lau chùi, mọi vết bẩn đều biết mất.

Lâm Vĩ cẩn thận lau sạch khuôn mặt Trịnh Kiệt, cậu chợt vung tay lên —— Bốp —— một tiếng tát chan chát vang lên. Cậu cảm thấy vẫn chưa đủ lại giơ cao tay ——

Cổ tay bị nắm lấy, thi thể đột nhiên mở mắt. Lâm Vĩ giật mình run lẩy bẩy, lại bị đối phương dùng chút lực ôm chặt.

“Không khác biệt lắm đúng không? Em còn chưa hết giận? Muốn giết chết anh mấy lần nữa mới đủ?”

“Bỏ ra! Không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, tôi muốn anh chết, muốn anh chết!”

Lâm Vĩ thét chói tai, liều mạng giãy dụa liên tục. Trịnh Kiệt thiếu chút nữa không giữ được cậu, vội vàng ghé vào lỗ tai cậu, nói to: “Lâm Vĩ, anh đã chết rồi, ngày em tự sát anh đã lập tức đi theo em!”

Lâm Vĩ thôi vùng vẫy, hoảng hốt nhìn đối phương. Trịnh Kiệt dịu dàng hiện ra trước tầm mắt cậu, còn để lộ hàm răng trắng noãn.

“Vĩnh viễn vẫn chưa đủ phải không? Vậy cũng không sao, giống như việc ‘Giết chết’ anh, bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần có một ngày em tha thứ cho anh.”

Hừ, tôi đã nói, làm ma cũng không tha cho anh.

END

0 nhận xét