Tiểu thuyết Giấc mộng đêm hè


Tên bài dự thi: Giấc mộng đêm hè
Tên tác giả: Elya
Rating: K
Thể loại: Drabble, Horror, Mystery, Thriller
Nội dung: Khi một nữ quỷ tình cờ nắm trong tay một linh vật.
Thông tin thêm: Câu chuyện này đáng tiếc đã từng đăng rồi. Chỉ là thấy contest hiện giờ chưa có bài dự thi nên đăng ủng hộ.

***

Berlin, một đêm hè nào đó.

- Làm thế nào cô có được nó?

Bằng một giọng thì thào nửa phấn khích, nửa ám muội, gã đàn ông tóc đỏ chồm cả nửa người qua chiếc bàn thấp và hỏi Olya. Ánh mắt đỏ lóe sáng sau cặp kính cận, nụ cười nửa miệng ẩn hiện sau làn khói thuốc, trong mắt cô thì hắn ta không khác gì quỷ sứ đang nhăm nhe moi móc bí mật và dụ dỗ một con người sa ngã. Chỉ có điều đáng tiếc rằng ở đây, vị trí đã bị đảo lộn, khi cô mới là mang dòng máu của quỷ dữ, còn hắn lại là một con người, một con người yếu đuối mà sức mạnh của cô có thể dễ dàng bóp vụn.

- Nếu thực sự không biết thì ngươi đã không hỏi "làm thế nào" rồi.

Cô thản nhiên đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong khi tay xoay xoay một chiếc đồng hồ cát cũ kĩ và nứt vỡ ở một đầu. Thoạt nhìn thì nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của hắn ta rõ ràng nhìn đến nó hau háu như một con rắn muốn thôi miên con mồi, đặng nuốt chửng vậy. Một thứ có thể khiến gã đàn ông bị căm ghét nhất, nhưng lại được tìm kiếm sự giúp đỡ nhiều nhất trên cả cái châu lục này, thèm khát đến thế, thì nhất định không phải vật tầm thường.

- À cô bé, tôi phải đính chính lại một chút, tôi chỉ có hứng thú thôi, chứ không thèm khát nó.

Hắn nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. Nhưng Olya cũng không lấy đó làm phiền. Cô đặt hẳn bàn tay cầm đồng hồ lên trên mặt bàn, đẩy nó tới trước cho hắn nhìn rõ hơn, nhưng tuyệt đối không lỏng tay. Ai biết được gã này thực sự nghĩ gì, và có thể âm mưu gì chứ.

- Vậy...?

Cô lên giọng và bỏ lửng câu nói, ước chừng hiểu được hắn muốn gì, hay sẽ nói gì. Ánh mắt khép hờ, nhớ lại chuyện xảy ra gần một tuần trước, ở London, một chuyện kinh khủng, nếu là cho đám loài người yếu bóng vía, hay những loài thấp kém, yếu ớt khác, nhưng lại khơi gợi trong cô sự tò mò đến cực điểm. Cô không hiểu, tuyệt đối không hiểu. Năng lực ở cô tuy lúc này chỉ còn trên mức trung bình một chút, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho cô trở nên yếu đuối thảm hại tới nỗi bị nỗi sợ ngự trị, càng không thể trì độn tới mức không thể cử động trong một tình huống như thế.

Nhưng rõ ràng nó đã xảy ra, toàn bộ mọi thứ đã xảy ra, ngay trước mắt cô, cứ như thể là một cuốn phim mà người xem không thể chạm tay tới, tác động tới, thậm chí cũng không thể được người ở phía bên kia của màn ảnh trông thấy, hay nhận thấy. Một ý thức không tồn tại, mà ngay đến ý muốn đưa tay ra thử chạm tới cũng không hề có. Và nó chỉ chấm dứt khi chiếc đồng hồ này, bằng một sự ngẫu nhiên nào đó lăn tới, và dừng lại ngay trước mũi giày cô.

Thật sự là trùng hợp?

Giây phút cô chạm vào nó, cô biết đó không phải trùng hợp. Nhưng cô lại không thể hỏi, chuyện đó nghĩa là gì, tại sao vật này lại tìm đến cô, hay nó thực ra là gì, bởi những kẻ đó hoặc đã chết, hoặc biến mất không dấu vết. Và vì thế, cô mang vật này đến đây. Thật lạ, nó không dính chút máu nào, dù sự việc đã diễn ra thảm khốc đến mức ấy.

- Để tôi hỏi một câu khác nhé - gương mặt hắn kề sát lại và ánh mắt xoáy vào cô, lần này con mồi của con rắn lại là cô ư? - cô sẽ làm gì nếu có được câu trả lời?

Làm gì à? Cô còn chưa nghĩ tới. Ánh mắt trong veo đáp lại hắn không chút xúc động.

- Ra giá đi.

Đó mới là điều cô quan tâm, nếu không phải là thông tin về vật này, còn hành động của cô, không phiền hắn phải quản.

- Tiếc vậy, thế thì cái giá này không được rồi.

- Ngươi...

- Tiểu thư của tôi ơi, vật này, giá trị của nó, chẳng lẽ cô không hiểu là nằm ở đâu ư?

Hắn làm như đã muốn ngừng cuộc nói chuyện lại. Nhưng cô biết là không phải thế. Olya bình tĩnh nắm chặt hơn bàn tay cầm chiếc đồng hồ, như muốn bóp vỡ nó. Nhưng cô biết, và hắn cũng biết, cô cơ bản không làm được điều đó. Vì thế, hắn chỉ mỉm cười nhấc điếu thuốc lập lòe đưa lên môi. Berlin mùa này rất nóng, quá nóng nếu so với nước Anh quê hương cô - nói như thể một con người, có phải bởi cô đã sống ở đó quá lâu không - và vì thế cái mùi khói thuốc này chỉ càng khiến cô thêm sốt ruột. Đó cũng là điều mà hắn đang nhắm tới trong trò chơi này.

- Thật không vui gì cả, cô có tính nhẫn nại hơn là tôi tưởng đấy, cô bé à.

Cô rất ghét cái từ "cô bé" đó, càng ghét khi nó được phát ra trong cái giọng bỡn cợt của hắn.

- Câu chuyện, tôi muốn có câu chuyện. Dealed?

Cô nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.

- Dealed.

- Tốt lắm.

Hắn mỉm cười khoan khoái, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt, rồi thong thả thổi bùng lên đầu lọc điếu thuốc, cho khói càng tỏa nồng, trước khi bắt đầu trải ra trên bàn tấm bản đồ thế giới đã cũ. Viên pha lê buộc dưới sợi dây bạc lắc lư trong tay hắn, rồi bắt đầu trượt trong không trung như tìm kiếm. Nó lóe sáng trong ánh nến bập bùng và khói thuốc mờ mịt, rồi đột ngột hạ xuống một điểm.

Câu trả lời của cô là ở đó? Hắn chỉ nhếch mép cười nụ, không đáp thêm.

"Đừng quên, cái giá của cô, là câu chuyện đó."

0 nhận xét