[Chuyện có thật] Tôi có nên cho nó vào không?

Bạn trai tôi và tôi gần đây đang chuyền tay nuôi một chú chó. Một cô nhóc giống chó săn đáng yêu với những đường trắng đẹp đẽ và có một chút kiêu kỳ. Hai chúng tôi thì đang bận rộn với việc chuyển nhà tới một thành phố mới, cách nơi đang ở khoảng 4 giờ xe. Tôi theo đuổi việc học, còn anh ấy thì sẽ tới đây ngay sau khi hoàn tất công việc ở đó : ít ra thì cho tới khi chuyển hẳn về đây, anh ấy sẽ vẫn đến mỗi cuối tuần. Hai chúng tôi chia sẻ con chó như là cặp vợ chồng li dị và đứa con vậy : chú chó sẽ được đổi người nuôi mỗi tuần. Tuần này, đến lượt bạn trai tôi nên anh ấy đã đưa con chó đi hôm thứ Hai.

Tôi về nhà được khoảng một giờ và đang bắt đầu làm bữa tối. Một chiếc máy ép cổ lỗ sĩ và cực kì ồn. Tôi tắt nó ngay khi nấu xong bữa tối, và đó là lúc tôi nghe thấy tiếng gì đó kì lạ.

Ban đầu chỉ là tiếng cào, tiếng gõ nhè nhẹ, và tôi cũng không thể nhận ra nó phát ra từ đâu. Nhưng rồi tôi cũng sớm nhận ra nó phát ra từ trên cửa sổ trong bếp, ngay bên cạnh tôi, phía trên đầu (tôi đang ở dưới tầng hầm). Lúc đầu, tôi cố gắng quên nó đi : Tôi xuống đây một mình và tôi khá nhát. Nhưng tiếng cào vẫn tiếp tục. Rồi một tiếng sủa nhỏ vang lên. Gần như chết cứng, tôi nhận ra tiếng sủa đó. Tiếng sủa đó là của con chó của tôi. Tôi mở rèm, và thấy con chó của tôi ở đó. Chiếc đai cổ đỏ, những đường trắng nhỏ nhắn trên đầu, cùng một cái đuôi dài và đang vẫy loạn xạ. Tôi gần như đã mở cửa sổ cho nó vào theo phản xạ : trời lạnh, lại còn đang có tuyết nữa. Nhưng khi tôi chuẩn bị mở cửa và nó chăm chú nhìn vào tay tôi ngóng đợi, thì tôi liền nhận ra đôi mắt nó. Có gì đó không đúng. Đó không phải cặp mắt nâu đáng yêu thân quen. Chúng quá đen, đen tới mức như là sẫm lại một mầu thay vì long lanh như thường lệ. Khi ánh mắt của tôi và nó gặp nhau, dường như nó biết tôi đang nghĩ gì và đang không muốn cho nó vào nữa. Chiếc đuôi thôi không vẫy. Và cùng với sự hoan hỉ chấm dứt, chiếc mõm khép lại. Tôi không biết phải làm gì : Tôi đóng rèm và cố gắng gọi cho bạn trai. Anh ấy không nghe máy vì bận sửa chữa điện cho một người bạn tối nay. Tôi bèn để lại cho anh ấy một tin nhắn, mặc cho việc anh ấy có thể nghĩ rằng tôi bị điên.

Bạn biết đấy, vấn đề là anh ấy vừa gửi ảnh của con chó đó đang chơi trong nhà ở một thành phố chỉ chưa đầy một tiếng trước. Hàng rào thì khá cao và tôi đoán chắc là cửa cũng đá khóa chặt. Dù cái gì đang ở ngoài cửa sổ đi chăng nữa, nó cũng chắc chắn không phải là con chó của tôi. Và bây giờ, khi tôi viết những dòng này trong khi hy vọng rằng bạn không nghĩ rằng tôi điên, tiếng động phát ra từ các cửa sổ đã thay đổi. Một tiếng gầm nhỏ, liên tục và không giống tiếng bất kì một con chó nào cả.

Tôi có nên cho nó vào không?

Nguồn: Reddit/nosleep

0 nhận xét