[Chuyện có thật] Chuyến đi của trường

Đã ba giờ bạn nghe câu : Không có gì đáng sợ nhưng vẫn thấy rợn người? Hẳn là ai cũng từng nghe câu đó, tôi cũng vậy. Nhưng thực ra tôi chưa bao giờ thực sự hiểu nó, ý tôi là, nó có nghĩa gì nhỉ?

Vào khoảng một năm trước, tôi cố quên một cái gì đó, nhưng dường như càng ngày nó càng hiện hữu rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi đang đi du lịch tới Florida, cùng với cả trường. Một chuyến đi dài bắt đầu từ Pennsylvania, nhưng chúng tôi cũng tìm ra vài trò để giái trí trên đường đi.

Chúng tôi thường dừng lại ở các trạm nghỉ dọc đường, và mọi người thường tranh thủ mua chút thức ăn và nước uống, đồng thời tản bộ xung quanh. Và khi đi qua Georgia, chúng tôi cũng dừng chân tại một trạm như vậy, khi trời đã tối hẳn; vì vậy người quản lí chúng tôi bảo chúng tôi không nên la cà quá xa, vì xe sẽ khởi hành sớm.

Tất nhiên nhóm tôi chẳng thèm nghe lời khuyên đó, và chúng tôi nhanh chóng khám phá ra nơi đó. Một cái nhà máy lạ đời, nhiệt độ khác biệt và ở một vị trí kì lạ; với chúng tôi đó là một cuộc phiêu lưu. Tôi không nhớ khi nào mà Sally lạc khỏi nhóm, nhưng chúng tôi đã cố tìm cô ấy khá lâu trước khi mọi người đều lo lắng. Báo lại với người quản lí của chúng tôi về sự mất tích của cô ấy, họ đã quyết định gọi điện cho cảnh sát địa phương.

Tôi vẫn nhớ nhóm tìm kiếm đã làm việc suốt nhiều giờ đồng hồ, còn tất cả chúng tôi thì phải ở lại trạm, để tránh tình trạng tương tự. Quản lí đã lần lượt hỏi tôi và mấy đứa bạn, từng người từng người một, những đứa đã ở với cô ấy. Họ tiếp tục tìm ở các mảnh rừng gần đó, các phòng tắm, các doanh nghiệp địa phương; bất cư nơi đâu hay bất cứ dấu vết nào về sự mất tích của cô.

Điều này vẫn tiếp diễn trong nhiều giờ, nên họ quyết định mọi người sẽ nghỉ qua đêm tại trạm nghỉ này. Tôi thức dậy giữa đêm, không ai canh ở lối ra vào cả, mà tôi thì cần phải vào nhà tắm. Vì vậy, tôi bèn lẻn ra, một hành động khiến tôi hối hận tới tận bây giờ.

Khi bước vào lỗi dẫn vô phòng tắm, tôi nhận thấy những ánh đèn nhấp nháy. Trước đó chúng đâu như thế, nhưng đó chỉ là do điện, phải không? Liền đó, tôi nghe thấy một tiếng động sau lưng tôi, khiến tôi phải nhảy bật ra.

Tôi vội quay lại, có cảm giác như tôi dang bị theo dõi. Ở góc tối của hành lang, tôi thấy ánh sáng của hai chiếc máy bán hàng tự động. Tôi nghỉ hẳn có ai đó đang ở đó để mua đồ; không muốn ở một mình thêm chút nào nữa, tôi quyết định tới đó.

Tôi đâu nhất thiết phải tời nhà tắm chứ, tôi đúng là một thằng nhóc ngu ngốc mà. Tôi có nên tiếp tục bám lấy cái cảm giác bị ai đó theo dõi, và mong cho có ai đó đang ở bên cái máy bán hàng. Ai đó, hãy cứu tôi khỏi sự hãi hùng của màn đêm này.

Khi đến gần cái máy, tôi bắt đầu ngửi thấy một thứ mùi quái đản trong không khí, mới đầu thì nó có vẻ lạ, nhưng bây giờ tôi nhận ra cái thứ mùi thối rữa đó. Hai cái mãy đã được bọn trong lưới thép, dĩ nhiên là trừ chỗ để nhét tiền và khay lấy đồ. Tôi chắc họ làm mấy cái trò này là để tránh mấy cái ánh mắt đói khát hay mấy kiểu đập phá cướp giật.

Nhưng nó đã không thể cản nổi bàn tay của một người nào đó, bởi chiếc lưỡi đã bị cắt đôi ở khoảng giữa hai máy. Với cái kiểu tối tù mù như thế này tôi chỉ thấy được có vậy, nhưng phía sau hai cái máy là một khoảng không đen kịt. Tôi chìm đắm trong nỗi sợ hãi tột cùng, bị theo dõi bởi một ánh mắt tàn bạo và đói khát.

Tôi nghe thấy tiếng gì đó từ trong bóng tối, như tiếng con chuột dang gặm nhấm miếng ván vậy. Không thể làm gì, tôi đứng đó, chìm trong hoảng loạn. Quá sợ để chạy, quá sợ để hét lên, và cũng quá sợ để giữ chỗ nước đó ở yên trong bàng quang.

Cùng lúc thứ nước ấm ấm đó chảy xuống đùi mình, thì tôi thấy thứ đó di chuyển trong bóng tối, tiến gần về cái lỗ hổng của lưới sắt, tiến lại gần tôi. Nó hau háu nhìn tôi với đôi mắt ấy, đôi mắt khủng khiếp như tróc ra, làn da nhợt nhạt sáng lên lấp lánh dưới ánh sáng của máy bán hàng tự động. Nó nhe hàm răng đẫm máu cười với tôi, như một con cá trình quá khổ, và thò bàn tay yếu ớt đó chọc chọc vào má tôi.

Nó không nói gì cả, nó cũng không làm gì hơn với tôi cả, nó chỉ đơn giản là biến mất trở lại vào màn đêm đằng sau cái máy bán hàng. Còn tôi thì ngất đi liền sau đó. Hoặc ít nhất thì đó là những gì tôi đã nói, khi họ tìm thấy tôi vào sáng hôm sau cạnh bên cái máy. Họ cũng tìm thấy Sally ở đó, phía sau chiếc máy. Hoặc ít nhất là những gì còn lại cô ấy; và họ nói rằng tôi đã chịu đựng cú sốc khi thấy cô ấy trong tình trạng đó.

Tôi phải đi gặp vô số nhà trị liệu và bác sĩ thần kinh, những kẻ chỉ biết bảo tôi quên đi kí ức về thi hài Sally lúc đó và rằng trí não tôi tự tạo ra hình ảnh mà bản thân tôi có thể hiểu được, cái con quái vật đó.

Tôi chưa từng nhìn thấy xác của Sally, không phải khi tôi nhìn thấy "thứ đó", hay khi tôi tỉnh lại trên xe bus. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa từng nhìn qua một tấm ảnh nào vè thi hài của cô ấy, hay nghe ai đó tả lại về hình dáng cô ta. Nhưng thứ ở giữa cái máy bán hàng mà tôi hãy còn nhớ, nó quá rõ ràng và quá sinh động.

Nhưng tôi cho rằng phải chăng chỉ là tôi không thể biết thôi? Tôi đã thật sự thấy gì, thứ gì đang thực sự lẩn khuất trong tâm trí tôi? Thú gì mà tôi thực sự không hề muốn nhớ lại.

Có thể là không có gì đáng sợ nhưng vẫn thấy rợn người. Nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, phải chăng chính là nó?

Nguồn: Reddit/nosleep

0 nhận xét