[Chuyện có thật] Người hàng xóm mới


Tôi yêu việc sống giữa thành phố ồn ã. Tôi thích gật gù ngắm nhìn những chiếc ô tô cứ mỗi vài phút lại bấm còi lướt qua, tiếng hàng xóm say rượu cãi chửi ồn ào, tiếng của xe dóng mở lầm rầm, và khỉ thật, cả tiếng bọn mèo hoang chí chóe nữa. Tôi cũng chẳng phiền lòng nếu hàng xóm có bật nhạc quá to, dù là trong giờ nghỉ đi nữa. Nó khiến tôi cảm thấy mình không bị cô đơn.

Qui định nơi tôi ở khá là nghiêm, nên hàng xóm tôi cũng chẳng thể quá ồn ào vào những giờ nhất định trong tuần. Tôi chẳng khắt khe với ai cả, mà tôi cũng nói rồi đấy, tôi không bận lòng với tiếng ồn đâu.

Một người hàng xóm mới chuyển tới đối diện với căn hộ của tôi. Tôi vẫn chưa qua chào hỏi anh ấy đàng hoàng, nhưng tôi cũng đã tình cờ bắt gặp khi anh ta bước vào căn hộ, cùng lúc tôi mở cửa đi làm. Anh ta có một bộ đồ màu xám tro rất đẹp, và đang phải cúi cái đầu hói của mình qua ngưỡng cửa để vào nhà. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai cao đến như vậy. Và tiếng nhạc piano cổ điển khẽ vang lên khi tôi bước vào thang máy.

Tôi đã đến và định chào hỏi anh sau ngày làm việc hôm đó, nhưng anh ta không trả lời, mặc cho tiếng nhạc piano cổ điển vẫn vọng ra.

Sáng hôm sau, tôi lại gặp anh ta khi vừa mở cửa. "Hey! Chào mừng anh bạn đến với chung cư!" tôi nhanh nhẹn nói, nhưng anh ta thậm chí còn không thèm quay đầu lại và bơ tôi đi. Anh ta nhẹ nhàng khép cánh cửa và chốt lại. Một lần nữa, tiếng nhạc piano cổ điện theo tôi vào bên trong thang máy.

Dường như tôi chỉ có thể gặp anh ta vào mỗi sáng sớm, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng anh ta đi lại vào ban đêm. Tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, khổng chỉ để thưởng thức những âm thanh bình thường nơi thành thị, mà còn là để lắng nghe tiếng piano từ căn phòng bên cạnh. Anh ta luôn bật nó ở mức hoàn hảo : Không bao giờ quá ồn, nhưng vẫn luôn đủ để nghe cả tiếng ô tô và người ngoài đường nữa.

Khi nói chuyện với những người khác về người hàng xóm mới chuyển đến tầng này, có vẻ như không ai nhớ là đã nhìn thấy hay gặp anh ta cả. Tôi cũng chỉ có thể nói là đã thấy anh ta, chứ cũng chưa từng nói chuyện trực tiếp làn nào cả. Chẳng ai biết rõ về anh chàng nhợt nhạt đó cả, kể cả công việc kiếm sống hay là nơi anh ta từng sống. Họ chỉ biết những gì tôi biết.

Một buổi tối thứ bảy, vài người chúng tôi mang ít quà đến mừng tân gia, mặc dù đã chậm đến cả tuần từ khi anh ta đến đây. Tôi thì mang theo một ít bia. Họ đứng bên ngoài chờ trong khi tôi gõ cửa. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc vẫn vang ra từ trong nhà, nên hẳn là anh ta không đi đâu cả. Nhưng mặc cho chúng tôi cứ gõ cửa, anh ta vẫn không hề trả lời.

"Có lẽ anh ấy là một kẻ ghét giao tiếp" Cherlyne, người hàng xóm sống cạnh căn hộ của tôi cho biết. "Em không muốn làm phiền anh ấy. Anh ấy rõ ràng là biết chúng ta đang ở đây, nhưng lại không muốn trả lời." Cô ấy dợm bước đi, nhưng rồi lại quay lại và dặt hộp bánh xuống. "Em có làm cho anh mọt chút bánh đặc biệt!" cô nói qua cánh cửa. "Em sẽ để chúng ngoài này. Nếu anh ăn xong thì có thể trả em cái hộp. Em ở phòng 204, chỉ vài bước chân là tới thôi!"

Mọi người cũng làm theo tới khi chỉ còn mình tôi đứng đó. Tôi đặt hộp sáu lon bia xuống giữa đống quà nào là đồ nướng, mấy cái lon và cả thứ giống như sách tử thần nữa. "Tôi để cho anh bạn 6 lon đây. Mong là anh cũng thích Corona. Tôi ở ngay bên này nếu anh cần gì!" Tôi nói. Tiếng nhạc piano tắt. Tôi nghĩ cuối cùng anh ta cũng sẽ ra mở cửa, nhưng sau vài phút chờ đợi, tôi vẫn đứng đó một mình.

Khi tôi bước vào nhà và bắt đầu khóa cửa, tôi nghe tiếng khóa phòng bên khẽ kêu và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tôi bèn nheo mắt qua lỗ nhòm.

Tôi không thể nhìn rõ vào phòng của anh ta. Tất cả đèn đều tắt. Anh ta cũng chỉ mở cửa vừa đủ để với tay ra lấy chỗ bia tôi để đó. Cả hai bàn tay và ngón tay anh ta đều rất dài và nhợt nhạt, và vẫn mặc đồ màu xám tôi mà tôi thấy mỗi buổi sáng. Chiều dài của cánh tay của anh ta càng làm tôi ngạc nhiên, và cái lỗ nhòm bóp méo hình ảnh thành ra nhìn cũng khá ghê. Bất cứ ai muốn vừa ẩn mình vừa lấy chỗ bia cũng đều phải cúi xuống. Tôi có thể thấy vai anh ta, nhưng đôi tay thì vẫn nắm chốt cửa từ vị trí thuận lợi, trong khi bờ vai kia vẫn chìm trong bóng tối.

Khi rút tay vè, anh ta phải mở cửa rộng thêm một chút để lọt chỗ bia. Tôi thoáng bắt gặp một cái lườm từ bóng tối của căn phòng đó. Nó trông giống như hình dạng của một khuôn mặt nhưng như là một loại mặt nạ trượt tuyết trên, bao gồm đôi mắt, miệng, mũi và tai.

Anh ta đóng cửa lại và tiếng piano lại vọng lên. Nó chảy lặng lẽ qua cửa và vào căn hộ của tôi. Nhưng đột nhiên, tôi đã không còn thấy thích nó nữa.

Ngón tay tôi vẫn đặt trên ổ khóa. Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hẳn là dù có chơi nhạc, anh ta vẫn sẽ nghe thấy tiếng ổ khóa, và biết rằng tôi đã nhìn trộm anh ta. Tôi thôi không khóa và quyết định sẽ làm sao. Thay vào đó, tôi chọn chỉ chốt cửa lại.

Tôi từ từ bước khỏi cửa, có chút bất an khi chỉ mong là anh ta không biết là tôi đã nhìn trộm.

Tôi đã cố gắng tự nhủ rằng hẳn anh ta làm ở rạp xiếc, hoặc đang chăm sóc da theo một cách đặc biệt. Có lẽ anh ta thậm chí không quan tâm nếu tôi thấy khuôn mặt đó, khi mà tôi đã gặp anh ta suốt nhiều sáng nay.

Tắm xong, tôi trườn dài trên ghế và bật tivi. Chỉ một lát, tôi thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, đã là nửa đêm. Tôi tắt TV chui vào phòng, kéo tấm che cửa sổ xuống, và ngã phịch lên giường, không thèm chui vào trong chăn. Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng nó có vẻ quá bé, nên cũng không chắc lắm. Tôi chờ một tiếng gõ khác, nhưng không có gì nữa. Hẳn là mấy người tầng trên làm rơi gì đó, tôi tự nhủ. Tôi mơ màng ngủ tới khi lại gnhe thấy tiếng gõ, hoặc tiếng vòi nước chảy. Cũng không chắc lắm. Tôi nghiêng mình, hướng tai của mình ra phía cửa phòng ngủ đang mở thông ra tới phòng khách. Căn phòng hầu như chìm trong bóng tối, nhưng mắt tôi cũng đã đủ thích ứng để nhìn những thứ quen thuộn trong phòng này.

Knock.

Lần này tôi nghe rõ hơn. Tôi đứng dậy đi tìm câu trả lời, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa, tôi liền nhớ ra tôi đã quên khóa hẳn lại sau khi chỉ chốt lại trước đó. Tôi khóa cửa trước khi gọi "Ai đó?" , nhưng không ai trả lời. Tôi nhìn vào lỗ nhòm nhưng cũng chỉ là một hành lang tối. Tôi ghét việc họ tắt đèn hành lang. "Coi nào, nếu có ai ngoài đó, thì cảm phiền mai hãy quay lại nhé. Tôi ngủ rồi"

Tôi tiếp tục nhìn qua lỗ nhòm, và tôi nhận ra là có một mảnh vải tối màu trước cửa. Dù là ai đang đứng ngoài kia, thì họ cũng sẽ chặn mất tầm nhìn của tôi. Tôi kêu họ lùi lại. Sau đó thì tôi đã thấy một phần của hành lang. Tôi bèn hỏi thêm một lần nữa, "Anh muốn gì?"

Knock.

Có vẻ như nó phát ra trên tường phía trên bậu cửa ra vào. Tôi hơi bị kích động nên đã bảo họ lùi thêm vài bước nữa để tôi có thể nhìn rõ hơn. Người đó lại bước lùi ra sau vài bước, nhưng tôi vẫn không thể nhận ra ai đang đứng bên ngoài. Tôi chỉ nhận ra đôi chân dài mặc quần tối mầu và đôi tay vỡi những ngón tay dài nhợt nhạt buông thõng cạnh bên.

"Có phải anh chàng hàng xóm mới sống ngay bên đó hả? Xin lỗi nhé, nhưng nếu có vấn đề, anh cũng phải chịu khó đợi tới sáng mai thôi" Tôi nói, cầu mong cho giọng mình đững quá run rẩy như bản thân đang tưởng tượng. "Tôi đi ngủ bây giờ đây, mai hãy quay lại nhé". Tôi vẫn nhìn qua lỗ nhòm và đợi anh ta bỏ đi. Nhưng không. Anh ta vẫn đứng đó.

Coi nào, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy. Chỉ cần đợi tới sáng mai thôi mà" Anh ta từ từ quay về căn hộ của mình. Còn tôi, tôi cũng bước khỏi cửa, không muốn nhìn thấy anh ta thêm chút nào nữa. Tôi bước nhanh về phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. Tôi vớ lấy chiếc di dộng và bấm sẵn 911 (số cảnh sát, cho thanh niên nào ít xem phim Mỹ - ND) và để nó ngay bên cạnh tôi. Khi đã chui vào chăn, thì anh ta lại cũng bắt đầu chơi bản nhạc cổ điển đó. Kể cả khi bịt chặt gối lên đầu, tôi vẫn nghe rõ vài âm thanh trong đó. Xem ra mai tôi sẽ nộp một bức đơn khiếu nại, như một ngoại lệ.

Tôi không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh rùng rợn đó, nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng có thể chìm vào giấc ngủ.

Tôi không biết có phải tôi đã mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa không, nhưng khi thức đậy tôi vẫn còn khá ngái ngủ. Hẵng còn bịt đầu trong gối, tôi hơi lưỡng lự khi định kiểm tra âm thanh đó. Sau vài phút nhùng nhằng, tôi thấy khó chịu khi phải làm theo mấy cái ảo giác vớ vẩn của mình. Tôi ngẩng đầu khỏi gối và ngó ra cửa.

Coi nào? Vẫn đóng mà, tôi tự nhủ. Bớt tưởng tượng đi trước khi thành thằng điên.

Tôi lại vục đầu vào gối nhằm níu giữ đôi chút dễ chịu. Hãy nghĩ xem mai mình nên làm gì, lại tự nhủ, hãy nghĩ về...

Tap. Tap.

Tim tôi như ngừng lại và cơ thể tôi tái đi.

Kệ nó đi. Hãy nghĩ xem sáng mai mày muốn ăn gì, tôi nhủ thầm.

Tap.

Tim tôi đạp mạnh, nhưng cơ thể tôi như tê liệt.

Ra công viên và thư giãn với một cuốn sách thì sao nhỉ. Nghe nói ngày mai trời nắng đẹp.

Tap.

Hãy nghĩ về...

Tap.

Tôi bật dậy và hét lên "Tôi không muốn thứ này" (tiếng gõ cửa - ND)

Tôi nhìm chằm chằm vào cánh cửa cho đôi mắt quen dần với bóng tối. "Cứ thử gõ thêm một lần nữa xem, ta sẽ ra và Đá-Đít-Mày."

Tôi thở ra một hơi thật sâu. Vài phút im lặng, tôi khẽ nuốt nước bọt.

Tap.

Nó đến từ một nơi nào đó phía bên trái. tôi lướt qua phòng rất nhanh, nhưng chỉ thấy toàn những thứ quen thuộc.

Tap.

Lần này, tiếng đó phát ra từ trên tường, bên trên cửa sổ phòng ngủ. Tôi ngả người về trước để nhìn cho rõ. Một cái gì đó đang đứng đó, lẫn trong bóng tối ở góc căn phòng.

Tap. Tap.

Và tôi nhận ra thứ đó giống như một người đàn ông mặc bộ đồ đen, đang bò trên tường và ép mình vào trần nhà mỗi khi di chuyển.

Nguồn: Reddit/nosleep

0 nhận xét