[Chuyện có thật] Nó chỉ là một món đồ chơi...


Đây là một câu chuyện có thật. Nó xảy ra với tôi 20 năm trước.

Lúc đó tôi tầm 18 tuổi, và một người bạn học cùng đại học với tôi đã giới thiệu tôi chơi thử một thứ gọi là bảng Ouija (bảng cầu cơ) một đêm nọ, nó là một phiên bản thông dụng mà nhiều người thường dùng. Chúng tôi chơi với nó, không đáng sợ cho lắm bởi vì ai cũng nghĩ rằng có ai đó trong đám tụi tôi đã tự ý di chuyển miếng planchette. Tôi chỉ nghĩ rằng, nó chỉ đơn thuần là một món ĐỒ CHƠI… nhưng ít ra nó khá là thú vị. Ờm, có lẽ cũng hơi rùng rợn tí.

Tôi đã tìm hiểu kỹ hơn về nó và biết rằng nếu số lượng người tham gia chơi càng ít thì tác động của thế lực siêu nhiên lên bảng Ouija càng mạnh, có thể liên lạc với các linh hồn tốt hơn, blah blah. Tôi thực sự không tin cho lắm, nhưng tôi thích nó vì những yếu tố kinh dị, và vì việc có khá nhiều người thực sự TIN vào nó.

Vì thế, vào một đêm tháng Mười (vài tuần trước Halloween), tôi rủ bạn gái cũ của tôi, “Jenny”, sang chơi (Chúng tôi là bạn tốt lúc đó. Cô ta đang hẹn hò với một đứa nào đó tên “Patrick” và tôi cũng đang thích một cô gái khác). Tôi sống trong một căn hộ phía trên ga-ra của cha mẹ tôi, không rộng cho lắm, nhưng nó là chỗ ở của “riêng” tôi. Chúng tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán nên tôi đã nói cho cô ấy biết về “trò chơi” mới mà tôi vừa biết được và quyết định làm một cái bảng Ouija riêng để chơi. Jenny có vẻ không hứng thú cho lắm, nên tôi cố “rủ rê” cô ấy bằng cách nói rằng trò chơi này vô hại, và Parker Brothers đã làm ra trò này. “Thực sự không có gì đáng để lo cả, nó chỉ là một món đồ chơi, nó không thể hại cậu được.”.

Cách làm bảng Ouija rất dễ, chỉ cần một miếng thạch cao 18x24cm và một cây bút mực để vẽ những ký tự và con số lên bảng. Để làm miếng planchette tôi cắt một góc của một thanh gỗ sồi ra và đục một cái lỗ nhỏ trên đó. Chỉ cần thêm một chút sắp xếp, và chúng tôi đã có một cái bảng cầu cơ sẵn sàng để thực hiện một cuộc gọi đến Elvis (haha).

Thêm một vài điều lưu ý mà tôi đã nói với Jenny, thứ mà tôi đọcđược ở đâu đó… (ở một hiệu sách hay trong một bộ phim, tôi cũng không biết nữa)

Không được lấy ngón tay ra khỏi cái bảng một khi đã bắt đầu chơi. Nếu bạn làm thế, bạn sẽ có thể mở ra một “cánh cửa”. Không được kết thúc “cuộc trò chuyện” khi chưa nói “tạm biệt”, nếu bạn làm thế, bạn sẽ mở ra “cánh cửa”. Những linh hồn thích nói dối, không được đánh vần những từ chúng chỉ ra; không được sử dụng cái bảng một mình, và khi dùng xong nếu muốn vứt hay đốt bỏ thì không được vứt gần nhà.

Giờ mới đến phần thú vị… chúng tôi ngồi cạnh nhau, với cái bảng đặt ở trên đùi. Tôi không nhớ tên của “linh hồn” đầu tiên chúng tôi gặp được, chỉ nhớ chúng tôi đã hỏi nó những câu hỏi rất bình thường: “Bạn chết chưa?” “CÓ” “Bạn có thấy chúng tôi không?” “CÓ” “Tôi vừa lật một cuốn từ điển ở sau lưng. Nó đang mở ở trang nào vậy?” “1...3...4” (tôi kiểm tra lại cuốn từ điển, và đúng là nó đang mở ở trang 134 thật) “Bạn đang ở đâu?” “Đ...Ị...A...N...G...Ụ...C” “Thật chứ? Có ai ở đó mà chúng tôi quen biết không?” “CÓ” (chữ CÓ được viết ở một góc của cái bảng, đối diện chữ KHÔNG) “Vậy đó là ai?” “C...H...Ú”.

Đột nhiên Jenny có biểu hiện khá kì lạ. Tôi liền hỏi và biết rằng cô ấy có một người chú đã tự sát cách đây không lâu (tôi chỉ vừa mới biết. Chắc đó là một bí mật trong gia đình). Chúng tôi đặt cái bảng xuống đất, tôi trấn an cô ấy rằng đây chỉ là một món đồ chơi, và trí tưởng tượng của chúng tôi là thứ đã di chuyển miếng planchette. Chúng tôi hút vài điếu xì gà để thư giãn và quyết định thử thêm lần nữa.

Lần này chúng tôi gặp được một “linh hồn” khác, cũng ở “địa ngục”, và tôi hỏi: “Tôi có biết ai ở dưới đó không?” “CÓ” “Ai?” “D...A...R...R...E...N” (Darren là anh trai tôi. Anh ấy đã mất cách đó bốn năm trong một vụ tai nạn).

Tôi khá là bất ngờ. Khi mất, anh trai tôi chỉ là một thiếu niên và là một đứa trẻ ngoan. Anh ấy như là một hình mẫu anh hùng đối với tôi vậy, vì thế không thể nào anh ấy có thể bị đày xuống địa ngục được.

Tôi không tin nên quyết định thử nó (lúc đó đối với tôi nó chỉ là một trò chơi trẻ con). “Thật chứ… vậy thì… Nếu anh ấy có ở đó thì tôi muốn nói chuyện. Anh ấy có ở đó chứ?” “CÓ” “Được rồi, “Darren”, anh và em đã từng ở chung phòng lúc còn nhỏ… anh có thích một cô gái, và viết tên cô ấy lên bức tường phía sau giường của anh, và chỉ có em mới biết nó ở đó… vậy cái tên mà anh đã viết là gì?” “K...A...R...A”.

Tôi buông cái bảng ra. Không ai khác ngoài tôi và Darren biết điều đó… anh ta không bao giờ hẹn hò với cô ấy, nên điều này cũng không ai có thể biết được. Cô ấy là “người trong mộng” của anh nhưng anh ta lại mất trước khi kịp bày tỏ tình cảm của mình. Jenny tỏ vẻ lo lắng, và một lần nữa tôi nói với cô ấy rằng đó chỉ là một thứ ĐỒ CHƠI, và rằng chúng tôi đang bị lừa bởi trí tưởng tượng của mình. Chúng tôi nghỉ một lúc, rồi quyết định thử lần nữa.

Chúng tôi gặp được “linh hồn” thứ ba… “Bạn là ai?”

“S...A...T...A…”

Cái đậu… Tôi sợ hãi buông cái bảng ra… Santa Claus sẽ không đánh vần tên của ông ấy kiểu đó! Chết thật rồi!

Jenny cũng kinh sợ lúc đó, cô ấy nói “Tớ không muốn chơi với món “đồ chơi” này nữa”. Tôi đồng ý và quyết định nói “tạm biệt” với “linh hồn” này.

Chúng tôi quyết định đây sẽ là cuộc gặp gỡ cuối cùng cho dù chúng tôi có gặp được “ai” đi chăng nữa.

“Bạn là ai?” “S...A...T...A… (tôi run rẩy ở đoạn này)... R”. Satar.

“Được rồi, SATAR, chúng tôi phải đi ngay bây giờ, vì thế, “tạm biệt”” “KHÔNG” “Chúng tôi phải đi ngay. “Tạm biệt”” “KHÔNG. N...G...Ư...Ơ...I…” “ “Ngươi” gì?” “N...G...Ư...Ơ...I...S...A...I...R...Ồ...I” “Ai sai?” “J...E...N...N...Y” (tôi mừng rằng nó không nhắc tới tôi) “Jenny đã sai cái gì?” “N...G...Ư...Ơ...I...S...A...I...R...Ồ...I” (chúng tôi vô cùng sợ hãi thứ này và gần như đã hét lên với nó) “JENNY ĐÃ SAI CÁI GÌ?” “N...G...Ư...Ơ...I...S...A...I...R...Ồ...I” “SAI CÁI GÌ?”.

“Đ...Ồ...C...H...Ơ...I”.

Chỉ mất nửa giây để tôi nhận ra nó nói gì. Bạn có biết cái cảm giác khi adrenaline dâng trào khi bạn gặp một nguy hiểm hoặc sợ hãi gì đó chứ? Cảm giác khi adrenaline ào ạt như một làn sóng dâng trào trong những dây mạch thần kinh của bạn? Nó giống như một cơn sóng thần trong tôi. Tôi hoảng lên. Cái bảng bị hất tung ra, tôi nắm chặt cánh tay của Jenny và tôi chỉ mất ba bước để xuống đến tầng trệt, qua cái cầu thang cao 15 feet. Chúng tôi chạy xuống, xông vào nhà chính cách đó 50 feet. Jenny khóc và tôi thì rất kinh hoàng lúc đó. Tôi có cảm giác như rằng linh hồn quỷ dữ kia đang bám theo chúng tôi, ngay phía sau lưng và sẽ định đến gần tai tôi để thì thầm: “boo”.

Chúng tôi ở lì trong nhà hơn một giờ để bình tĩnh lại, tìm hướng giải quyết việc này… đó LÀ nhà của tôi, nhưng tôi lại không dám lên đó lần nữa. Cái bảng đó phải bị vứt đi. Cuối cùng, lấy hết dũng khi, tay cầm súng (dù biết chẳng có ích gì, nhưng tôi cảm thấy can đảm hơn khi có nó), chúng tôi đưa một con chó vào trước. Sau một vài phút, tôi bước vào… Jenny đợi ở dưới tầng (còn lâu cô ấy mới chịu lên trên đó lần nữa… cô ấy sợ chúng tôi đã mở ra “cánh cửa” nào đó) trong khi tôi chạy vào và chụp lấy cái bảng cùng miếng planchette. Chúng tôi lái 15 dặm cách xa nhà và bỏ miếng planchette ở một cái thùng rác ở đó và lái thêm 15 dặm nữa để vứt cái bảng Ouija. Dù thế, cả hai chúng tôi vẫn đều run rẩy lo sợ.

Tôi không hề ở lại trong cái căn hộ đó nữa, và không bao giờ lên trên đó vào buổi tối, cho đến tận nay. Nỗi sợ lớn nhất khi tôi đến thăm nhà cha mẹ tôi là khi tôi đến ga-ra để lấy thứ gì đó, cái bảng sẽ xuất hiện ngay sau lưng. Tôi không còn dám đến gần chúng nữa. Nếu tôi tham gia một buổi tiệc, và ai đó bày ra trò này, thì tạm biệt nhé, tôi về. Tôi đã học được một bài học quý giá rồi.

Nguồn: It's just a toy... (Reup)
Người dịch: Arysa

0 nhận xét