[Chuyện có thật] Ngươi không thuộc về nơi này


Tôi đã có một buổi mua sắm Giáng Sinh cực kỳ kỳ lạ vài hôm trước. Tôi đi đến khu mua sắm để mua vài món quà. Khu mua sắm này là một nơi mà bạn có thể thấy ở bất cứ nơi nào - một nơi nhộn nhịp đầy những người sẵn sàng chi tiền để mua những món trang sức rẻ tiền lấp lánh hoặc những bộ quần áo với giá cực kỳ cao chỉ vì họ thích. Tôi không thường đi mua sắm nên chẳng quen thân với cửa hàng nào cả, mà chỉ đi vòng quanh ngắm cảnh và nghe cái âm thanh đặc trưng của một buổi mua sắm tưng bừng ngày lễ. Tôi bắt đầu đi lang thang vô định, len lỏi qua những đám người chen chúc trên đường. Tôi thích tưởng tượng rằng những người ở đây đều có một cuộc sống phức tạp như tôi, mặc dù tôi chỉ lướt ngang và chẳng biết gì về họ. Tôi ước gì đã để ý con đường mình đi lúc đó.

Sau vài phút lang thang ngẫu nhiên, tôi nhận ra mọi thứ đột nhiên thay đổi. Khó mà nói được sự thay đổi đó ở đâu. Có thể là do những bài hát Giáng Sinh ồn ào đã được thay bằng những âm thanh nặng nề khó chịu. Có thể là do tôi không còn nhìn rõ được những bảng hiệu của các cửa hàng nữa. Có thể là do tầm nhìn của tôi bị mờ đi. Cho dù có là lí do gì đi chăng nữa thì việc duy nhất tôi cần làm hiện giờ là dừng đi lang thang xung quanh và bắt đầu tìm đường ra.

Bạn có biết cái cảm giác khi bạn đang vắt óc suy nghĩ về việc gì đấy nhưng bộ não lại không nghe lời mà tìm mọi cách để phá sự tập trung của bạn? Tôi đang bị như thế và tôi đang cố gắng ngăn bộ não làm việc đó. Và tôi đã thành công, từng chút một. Chậm rãi, tôi nhận ra rằng dù cho có cố bao nhiêu, tôi cũng chẳng thể biết được nơi mình đang đứng. Khung cảnh xung quanh cứ như những mảng nhiễu* của một đĩa video game lỗi lồng vào nhau vậy. Đó là lúc tôi cảm thấy có gì đó không ổn đang xảy ra ở đây.

Tôi cũng nhận ra nhiều thứ về những người đang đứng xung quanh tôi. Có đến hàng trăm người đang ở nơi này. Tất nhiên có thể là vì đang trong giờ cao điểm ngày lễ. Nhưng tất cả mọi người trông rất quen. Cứ như ngay bây giờ tôi đang trải qua hàng chục cái dejà vú liên tiếp. Giống như tôi đang nhìn thấy những con búp bê có khuôn mặt y đúc nhau đang chuyển động vậy. Tôi dụi mắt để chắc chắn rằng mình không nhầm. Tôi nhìn thấy một cô bé xinh xắn với mái tóc ngắn màu vàng, mặc một bộ váy màu xanh lá sọc trắng, tay cầm một cái túi nhỏ màu trắng đi ngang qua trước mặt tôi. Sau khi đi khỏi được khoảng 10 bước, tôi lại thấy cô bé đi ngang qua trước mặt lần nữa. Tôi quay lại nhìn. Cả hai giống như là bản sao của nhau vậy. Đột nhiên chân tôi đau nhức như rằng tôi đã đi vòng vòng cả tiếng đồng hồ rồi, trong khi sự thật là tôi chỉ mới đi được vài phút. Khi tôi dừng lại để suy nghĩ tại sao hai cô bé kia lại có thể trùng hợp mà giống nhau đến thế, mọi người xung quanh bắt đầu dừng bước và đều quay đầu nhìn tôi. Tất cả mọi người thực sự trông rất quen. Người phụ nữ trung niên có mái tóc nâu xoăn với một chiếc váy đỏ và một cái áo khoác màu xanh. Cậu thanh niên trạc tuổi tôi với cái áo cộc tay màu hồng và chiếc quần kaki đen. Cậu thiếu niên da đen với cái áo sơ mi bóng chày và quần jean. Trông như ở đây chỉ có năm hay sáu loại người khác nhau và họ được sao chép rồi đứng ngay xung quanh tôi vậy.

Càng nhận ra được nhiều điểm kỳ lạ, tôi càng bị chú ý. Tôi khá lo sợ khi bị mắc kẹt ở một đám đông với năm sáu người khác nhau và hàng tá các bản sao của họ. Chẳng ai nói gì cả, tất cả chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi. Sợ hãi khi đột nhiên bị trở thành tâm điểm, tôi nhón lên vẫy tay cố bắt chuyện với cô bé trong chiếc váy xanh sọc trắng ấy. Cô bé không trả lời. Tôi tiến lại anh chàng tóc đỏ mặc cái áo cộc màu hồng và quần kaki để hỏi xem chuyện gì đang diễn ra. Tôi càng tiến lại gần, anh ta lại càng cố lùi ra xa, giữ với tôi một khoảng cách nhất định. Tôi cũng cố gắng hỏi những người khác, nhưng họ cũng y vậy, cũng đều tránh xa tôi một khoảng cách y như thế. Đó là một khoảng yên lặng sặc mùi chết chóc. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy lúc đó là tiếng thở và tiếng tim đập của chính tôi.

Dần dần, sự khó chịu và lo lắng của tôi đã trở thành sự hoảng loạn và kinh hãi. Nơi này không còn giống như khu mua sắm tôi đã vào trước đó nữa. Những miếng gạch lót dưới sàn dần mờ nhạt đi, màu sắc xung quanh tôi dần tối tăm và nặng nề. Chẳng còn những món đồ trang trí Giáng Sinh. Tôi cố gắng tìm kiếm lối thoát để thoát khỏi chốn địa ngục này nhưng không hề tìm được. Ở cuối mỗi hành lang chỉ có duy nhất một cái thang cuốn dẫn đi sang một tầng khác, với đầy những kẻ có khuôn mặt giống nhau nhìn chằm chằm vào tôi và dạt ra hai bên tránh xa khi tôi đi tới. Tôi đi qua rất nhiều cái thang, từ tầng này sang tầng khác, nhưng không có gì thay đổi cả. Tất cả những gì tôi nhìn thấy đều y hệt nhau. Sau hàng giờ đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, khi gần như đã tuyệt vọng trong cái mê cung không lối thoát này, tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau khiến tôi giật bắn người. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một cô bé với đôi mắt tò mò đang nhìn. Cô bé có một làn da trắng chết chóc với mái tóc bạc trắng lấp lánh rất kì quặc nhưng tôi mừng rằng cuối cùng cũng có người không nhìn tôi với ánh mắt vô hồn giống như những người tôi đã gặp.

“Chú cần giúp gì không?” Cô bé hỏi.

“V-vâng, làm ơn…” Tôi cố gắng không quá xúc động khi thấy có người ở nơi này có thể nói chuyện được với tôi.

“Chú không thuộc về nơi này” Cô bé nói.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc người tôi, nó làm tôi sợ hãi hơn cả khi nhìn thấy ngoại hình của con bé.

“Ừ, chú nghĩ cháu nói đúng” Tôi lo lắng “Chú đang ở đâu thế? Chú không thể tìm được đường ra nào cả. Cháu có thể chỉ cho chú không?”.

“Chú không thuộc về nơi này” Cô bé lặp lại một lần nữa, rồi nói “Cháu sẽ chỉ chú đường ra. Đi theo cháu”.

Cô bé nói và quay người đi ngay lập tức. Tôi đi theo nó xuyên qua một đám những con người kì lạ. Họ tránh ra nhường đường, mắt vẫn đau đáu nhìn chăm chăm vào tôi. Hàng triệu câu hỏi chất đống trong đầu tôi, câu này sang câu khác. Nơi này là gì? Khu mua sắm mà tôi đã đến sáng nay đâu rồi? Tôi đang mơ chăng? Những người này là ai? Cô bé có vẻ ngoài đáng sợ này là ai và làm sao lại có thể biết được đường nào để thoát? Mặc dù thế nhưng tôi đã kiệt sức và không còn cách nào ngoài việc đi theo nó.

“Chú không thuộc về nơi này” cô bé nói lần thứ ba “Cháu mong rằng chú sẽ giữ được bình tĩnh. Lối ra ở ngay phía bên này” nó nói khi chúng tôi đến một dãy hành lang dài thẳng tắp và may mắn là không có một người kì lạ nào nữa ở đó cả. Có một cái thang máy ở phía bên phải với một nút bấm duy nhất và một cái tủ đựng đồ dân dụng có cửa bằng gỗ ở cuối hành lang. Cô bé dừng trước cửa thang máy rồi quay lại nhìn tôi. Tôi quay ra nhìn đằng sau và thấy đám người kì lạ ấy đang tụ tập trước cửa hành lang, nhìn chằm chằm.

“Lối ra ở đây. Nó sẽ đưa chú về nhà” cô bé nói, tay chỉ thẳng vào cái thang máy.

“Cám ơn cháu rất nhiều” Tôi vui mừng nói rồi bấm nút. Cái nút lóe sáng và tôi có thể nghe được tiếng động cơ cùng cái thang máy đang di chuyển xuống tầng của tôi. Tôi đứng đó, tâm trí rối bời còn bụng thì sôi sùng sục khi nghe tiếng thang máy càng ngày càng đến gần hơn. Khi thang máy đã xuống, một tiếng “ding” vang lên, cánh cửa mở ra một cái buồng kín bằng thép trống rỗng. Nó trông như mọi cái thang máy khác, nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại có cảm giác không ổn về điều này. Tôi đứng đó, không để nhấc nổi chân. Có gì đó trong sâu thẳm tâm trí nói với tôi rằng nếu tôi bước vào cái thang máy đó, hôm nay sẽ là ngày chết của tôi.

Cô bé trở nên lo lắng khi thấy sự chần chừ của tôi “Chú phải vào trong cái thang máy này. Nó sẽ đưa chú về nhà” nó lặp lại.

Tôi quay đầu nhìn cô bé. Mặt nó nhăn nhó còn tay thì nắm lại giận dữ. Không thể kết thúc như thế này được. Tại sao lúc đó tôi lại không đơn giản chấp nhận số phận của mình và bước vào cái thang máy chứ? Nó không có nghĩa gì lúc đấy cả. Không chút suy nghĩ, tôi lao tới bên cô bé, nắm lấy tay nó và dùng hết sức cố gắng đẩy nó vào cái thang máy. Khi tay tôi chạm vào làn da lạnh lẽo của nó, nó bắt đầu hét lên, và cái đám người ở ngoài cửa hành lang cũng hét theo. Khoảnh khắc cuối cùng mà tôi thấy là nó bị mắc kẹt trong thang máy, những mảnh da bị tách như có gì đó đang cố gắng thoát ra từ bên trong vậy.

Trong những tiếng ồn hỗn độn của đám người bên ngoài, tiếng nó gào vang lên rõ rệt “NGƯƠI KHÔNG THUỘC VỀ NƠI NÀY!!! NGƯƠI PHẢI VÀO TRONG CÁI THANG MÁY!!!” với một chất giọng khàn trầm và giận dữ khiến cho cả hành lang rung lên. Những tấm thép không gỉ được gắn trong thang máy đột nhiên biến thành những xúc tua đen sì đâm xuyên qua người của nó. Khi cánh cửa sắp hoàn toàn đóng, cái sinh vật bên trong không còn giống cô bé khi nãy nữa. Thay vào đó là một sinh vật gớm ghiếc kinh tởm với răng nanh và vuốt, làn da trắng ma quái đã trở thành màu nâu với những chất lỏng nhớp nháp sẫm màu chảy ra từ những vết thương mà mấy cái tua xích đã đâm qua. Đám người ở phía ngoài trở nên điên loạn, họ đạp phá cửa và lao nhanh về phía tôi. Tôi chạy nhanh nhất có thể về phía cái tủ gỗ nhằm kiếm một chỗ trốn. Tưởng rằng cửa tủ bị khóa và tôi sẽ không thể thoát khỏi đám đông điên cuồng nhưng bất ngờ là cửa tủ chỉ được khép hờ, trong đấy chứa đầy những cái vòi nước cũ, xô lau nhà và một chồng khăn giấy. Tôi vội đóng sầm cửa thật mạnh sau khi leo vào. May mắn là cửa tự động khóa lại ngay sau khi bị đóng. Tôi ngồi co rúm người nhìn cánh cửa bị đập không thương tiếc, tay bịt hai tai, và khóc. Đến khi không thể chịu được tiếng đập cửa và những tiếng thét vang chồng chất lên nhau nữa, tôi ngất đi.

Tôi thức dậy trong tư thế co người như một cái bào thai trong cái tủ nhỏ xíu, tay thì vẫn bịt chặt hai lỗ tai. Hai gò má tôi sưng lên và ướt đẫm nước mắt. Tiếng ù trong tai tôi khá lớn nhưng chắc chắn rằng tôi không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa. Tất cả còn lại chỉ là sự im lặng. Tôi tiếp tục ngồi bất động trong bóng tối cố căng tai nghe xem còn tiếng động nào không. Không gì cả. Tôi cố gắng đưa mặt gần sàn nhất để có thể nhìn qua được khe cửa, nhưng những sợi dây nối bằng cao su đã chặn tầm nhìn của tôi (chắc là của mấy cái vòi nước). Tôi tiếp tục chờ. Một lúc sau tôi lấy hết can đảm cầm lấy cái tay nắm cửa, mở hé ra và nhìn. Đằng sau cánh cửa vẫn là một cái hành lang nhỏ hẹp thẳng tắp có một cái cửa thang máy y như lúc trước tôi từng thấy. Tiếng ù trong tai tôi đã lắng xuống, đủ để tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc của những bài hát Giáng Sinh. Phía ngoài hành lang, tôi thấy nhiều người vẫn đang bận rộn trong việc mua sắm ngày lễ. Tôi nhìn chằm chằm vào họ, không dám bước ra khỏi cái tủ. Tất cả mọi thứ đã trở về bình thường? Những người bước ngang qua hành lang quá bận bịu đến nỗi không ai trong số họ nhận ra tôi đang ở đó. Tôi rời khỏi tủ. Cánh cửa đóng sầm lại đằng sau khi tôi bước từng bước trên cái hành lang. Tôi thấy biển hiệu “Thoát” nhấp nháy đối diện nơi tôi đang đứng. Điều duy nhất tôi muốn bây giờ là chạy thật nhanh ra khỏi đây và không bao giờ quay lại.

Liệu tất cả có phải chỉ do tôi tưởng tượng ra không? Tôi có bị điên không? Có phải chính tôi đã tạo ra những điều này? Tôi đi đến cuối hành lang và quay đầu lại nhìn. Dưới mặt đất cạnh chiếc tủ là những mảnh gỗ vụn rải đầy sàn. Tay nắm bên ngoài bị mất, như đã bị ai đó rứt ra. Tôi chợt nghe thấy tiếng động của thang máy đang di chuyển. Bụng tôi sôi sùng sục với ý nghĩ cái thang máy quay trở lại để đón nốt tôi. Tôi đi nhanh nhất có thể về phía lối thoát. Ơn Chúa, tôi kịp ra khỏi cái chỗ đó vừa lúc tiếng “ding” quen thuộc vang lên. Tôi không biết cái gì đó đã thôi thúc tôi quay lại nhìn lần cuối, có lẽ là một loại tò mò chăng. Và tất cả những gì tôi nhìn thấy là một cô bé có mái tóc trắng bước ra khỏi thang máy.

Tôi chạy nhanh. Thứ đó như muốn nói rằng tôi không thuộc về nơi này. Chắc không cần phải nói, từ bây giờ tôi sẽ không đến những khu mua sắm như thế. Đúng hơn là tôi chẳng còn dám đi mua sắm nữa. Từ giờ tôi sẽ chỉ dám mua đồ trên các trang bán hàng trên mạng thôi.

Nguồn: You don't belong here
Người dịch: Arysa

0 nhận xét