[Chuyện có thật] 1957 - Chuyến câu cá cuối cùng của ông tôi


“Đã bao giờ ông kể cháu nghe lý do tại sao ông không đi câu cá trong bốn mươi năm nay chưa nhỉ?…
…Có nhiều chuyện ông đã quên mất…
…cũng có nhiều chuyện khiến ông muốn quên…
Nhưng chuyện này, ông dù cố đến mấy cũng không thể quên được…”

Dưới đây là bản ghi chép (các ghi chú do tôi thêm vào) cho một bản ghi âm của ông tôi. Ông mất đã mười hai năm rồi, bản ghi âm này được thu vài năm trước khi ông qua đời. Tôi đã nhờ ông giúp cho một bài tập ở trường – “Bài học từ những người lớn tuổi” – bài phỏng vấn này là nền tảng cho dự án của tôi. Sau khi tôi hỏi về chuyến câu cá cuối cùng của ông vào năm 1957 và khám phá được những chuyện đã xảy đến với ông cùng những người bạn của ông tại nơi sâu thẳm trong vùng rừng núi hoang vu ở Canada, tôi quyết định bỏ hết mọi thứ đã chuẩn bị và bắt đầu làm lại bài tập của mình theo một hướng khác.

Gần đây, tôi tình cờ tìm lại được cuộn băng cùng quyển sổ ghi chép cũ của mình trong một cái hộp bụi bặm mốc meo lúc đang dọn dẹp tầng hầm giúp mẹ. Cuốn băng đã cũ lắm rồi; tôi không nghĩ nó còn trụ được lâu nữa. Với mong muốn giữ lại chút gì đó gọi là lịch sử gia đình, tôi quyết định viết ra bản ghi chép này, điều lẽ ra tôi đã làm mười lăm năm trước. Những lời của ông, những câu hỏi của tôi cũng như những ghi chú về cuộc phỏng vấn, tất cả đều được ghi lại hoàn toàn đầy đủ trong bản ghi chép dưới đây

—————-

“Thế này đã đủ gần chưa, hay ông phải ngồi gần hơn nữa?”

Cháu nghĩ là được rồi ạ. Cảm ơn ông lần nữa nha. Ông giúp cháu nhiều lắm đó.

“Cháu chắc thứ này có thể nghe được ông nói chứ?” (gõ gõ cái mic bốn lần)

Bố mang nó về từ chỗ làm đấy ạ. Bố nói cái đó là tốt nhất rồi.

(Cười lớn) “Thằng con ông, chuyên gia micro! Lúc nào nó cũng nghĩ mình là chuyên gia trong tất cả mọi chuyện – nhưng cháu đã thấy nó sửa cánh cửa gara chưa nhỉ? Làm trật lất từ đầu đến cuối luôn. Nếu khi lớn lên, cháu mà tự tin bằng nửa bố cháu thôi, thì cái đầu của cháu sẽ bự như mấy quả bóng bay trong đám diễu hành ở lễ Tạ ơn đó. Mà dù sao thì ông đoán cái đó cũng chưa phải là tệ nhất.” (ho)

Cháu có thể hỏi ông câu đầu tiên được không ạ? Cháu sợ không đủ băng.

“Ừ, ừ, đương nhiên rồi. Bắt đầu đi nào. Đó là lý do ông ở đây mà nhỉ.”

Tên của bài tập này là “Bài học từ những người lớn tuổi” – vậy hôm nay ông muốn dạy cháu bài học gì ạ?

(Ngừng 8 giây)

“Đã bao giờ ông kể cháu nghe lý do tại sao ông không đi câu cá trong bốn mươi năm nay chưa nhỉ?”

Chưa ạ. Cháu còn không biết là ông từng đi câu nữa.

“Chà, bốn mươi năm rồi ông chưa đi câu lần nào, chẳng biết cháu có để ý không? Nhưng khi còn trẻ thì ông, Craig Vogler và Herbert Massie mỗi năm đều làm một chuyến câu cá xuyên biên giới. Cứ tới tháng Mười, bọn ông sẽ bắt đầu xuất phát. Bọn ông thường dừng lại ở nhà của Craig trên Minneapolis, chất đồ lên, lái xe, rồi thì… ông không thể nhớ được đường đi tới Canada mất bao lâu, chỉ nhớ là dài và mệt kinh khủng. Mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy trong nhiều năm. Bắt được một mớ cá. Craig và Herbert là những người tốt. Rất nhiều kỷ niệm đẹp, chết tiệt, thế mà ông đã quên mất hầu hết mọi chuyện.”

(Ngừng lại trong 6 giây)

Ông ơi? Ông có muốn tiếp tục không? Ông nói ông có nhiều kỷ niệm đẹp. Có phải bài học nằm trong số chúng không?

“Về một trong số những kỷ niệm đẹp ấy hả? Ông vừa bảo là đã quên gần hết rồi mà. Nhưng có một chuyện, à thì, dạng như nó cứ dính chặt mãi trong tiềm thức của ông. Có nhiều chuyện ông đã quên mất, cũng có nhiều chuyện khiến ông muốn quên. Nhưng chuyện này, ông dù cố đến mấy cũng không thể quên được. Cháu có nhớ Craig ở Minneapolis không?”

Cháu không nghĩ mình đã từng gặp người đó. Nhưng cháu vừa nghe ông kể xong.

“Đúng vậy, Craig đến từ thành phố Twin. Cậu ấy là người cẩn trọng, cực kỳ khắc khe, một người đàn ông của gia đình. Lúc nào cũng lãnh trách nhiệm sắp đặt lộ trình đến Canada, bởi cậu ấy biết thể nào Herbert hoặc ông cũng nhậu xỉn rồi ngủ quên giữa hồ luôn. (cười lớn) Lúc đó là, chết tiệt, ông không thể nhớ chính xác, ngày thứ ba hay sao ấy? Bọn ông chèo thuyền vào một cánh rừng và chẳng thấy ma nào. Đi qua khoảng 10 cái hồ, có lẽ là mười ba. Bọn ông tìm thấy một địa điểm tốt; cá đớp mồi nhiều như thể chúng chưa được ăn gì cả tháng trời. Bọn ông quyết định cắm trại ở đó rồi xắn tay vào câu được một mẻ đầy cá miệng nhỏ và cá vược. Trong lúc sắp xếp nghỉ ngơi vào buổi tối, bỗng nhiên Craig bảo cậu ấy cảm thấy lo lắng vì một điều gì đó. Chỉ là có linh cảm xấu, cậu ấy nói vậy. Và nếu Craig bảo mình có linh cảm xấu, à thì, chắc chắn sắp sửa có chuyện gì đó không hay xảy ra. Cậu ấy là kiểu người đó đấy.

Có bão đúng không ạ?

“Cậu ấy nói mình đã trông thấy ai đó. Thật ra là một gia đình. Ông thì chẳng nhìn thấy bọn họ bởi ngày hôm ấy ông đã nốc hết cả chai wishkey, còn Herbert cũng như ông thôi. Cậu ấy nốc rượu như nước lã ấy. Nhưng Craig đã trông thấy một người đàn ông, một phụ nữ và một đứa trẻ bơi xuồng vòng quanh một trong những cái hồ. Mấy cái hồ ở đó rộng lắm, trong lúc câu ông còn ngủ quên nữa, nên ông đoán vì thế ông mới không nhìn thấy bọn họ. Nhưng Craig nói cậu ấy còn nhìn thấy một thứ nữa, chính xác hơn là cậu ấy nghĩ mình nhìn thấy nó. Cậu ấy nói mình trông thấy một ai khác ẩn nấp trong khu rừng và theo dõi những người trên thuyền. Chỉ ở đó nhìn chằm chằm vào họ. Ngập ngừng trong giây lát, cậu ấy nói. Rằng có gì đó rất lạ. Cậu ấy muốn đi tìm nơi cắm trại của gia đình đó để đảm bảo họ vẫn ổn và không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.”

Vậy ông ấy có biết bọn họ ở đâu không ạ?

“Biết mới ghê ấy. Thế mà cậu ấy ném cho ông với Herbert một cặp mái chèo; suýt nữa thì ngã vỡ mông rồi, nhưng ông cũng cố bắt lấy cái thứ chết tiệt ấy. Rồi bọn ông xuôi thuyền vào giữa màn đêm tăm tối, chẳng có gì ngoài thứ ánh sáng le lói từ cái đèn lồng và khẩu súng săn của Craig. (cười nhẹ) Quả là một tên cẩn thận. Chẳng tin tưởng ông hay Herbert mà chỉ khư khư ôm lấy khẩu súng, ngay cả khi bọn ông hoàn toàn tỉnh táo và không say rượu.” (Ho)

Ông ấy định bắn ai đó sao? Kiểu như, ông ấy có định dùng nó không ạ?

“Ông nghĩ cậu ấy định dùng đấy – giống như cậu ấy đã biết điều gì đó. Chúa ơi, ông vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy. Không khí yên ắng như tờ. Mặt nước tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm giác bốn bề xung quanh bao bọc bởi một mặt gương đen huyền. Chẳng có gì ngoài nước và tiếng chim lặn kêu trong không gian. Chỉ có nước và tiếng chim.”

(Ngừng lại trong năm giây)

“Giá mà lúc ấy bọn ông quay xuồng lại. Ông vẫn còn nghĩ mãi về điều đó. Giá mà bọn ông quay xuồng lại, giá mà tầm nhìn của ông không quá tốt. Khi ông ra sức tìm kiếm thứ gì, ông chắc chắn sẽ tìm ra – và ông chính là người đã nhìn thấy nó. Ngay lúc bọn ông định quay xuồng trở về, ông chợt nhìn thấy thoáng qua một đốm lửa le lói phía xa xa. Chỉ một đốm lửa nhỏ màu cam, chập chờn, và lẽ ra ông đã bỏ qua nó. Nhưng mọi chuyện cứ như thể là ông hoàn toàn cố ý nhìn thấy nó. (ho) Đó là một đốm lửa, và nó sắp sửa tắt.

Đợi một chút.”

(Ông tôi bước vào nhà bếp, mang ra một chai whiskey cùng một cái ly. Ông đổ đầy rượu rồi uống cạn. Rót tiếp một ly đầy nữa và hớp mấy ngụm)

“Xin lỗi cháu; ông phải làm ướt cổ họng mình một chút. Ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Ông đang nói đến đốm lửa, và nó sắp sửa tắt.

“Phải rồi. Thế nên bọn ông chèo xuồng đến chỗ cắm trại kia, những lằn khói nhỏ bốc lên từ đốm lửa. Lúc đó chẳng có lý do gì khiến ông phải sợ cả, thế nhưng ông vẫn nắm chặt lấy mái chèo của mình. Chặt đến mức tưởng chừng như vết lằn của nó trên tay ông chẳng bao giờ biến mất. Craig kêu to nhưng không ai trả lời. Chẳng có gì ngoài sự yên lặng và tăm tối của màn đêm. Bọn ông cho thuyền vào bờ rồi nhảy xuống; ông và Herbert theo sau Craig, người đang giữ chặt khẩu súng ở thắt lưng mình. Chúa ơi, có thể bọn ông trông giống những kẻ xâm nhập bất hợp pháp đấy. Ông lúc đó vẫn còn giữ cái mái chèo và sẵn sàng vung nó bất cứ lúc nào, giống như Hank Greenberg ấy.”

Hank Greenberg? Ai vậy ông?

“Cầu thủ bóng rổ. Hank Greenberg. Ông giữ chặt mái chèo bằng cả hai tay, ông nghĩ ‘mình đang làm chuyện quái gì thế này?’ nếu mấy người trên xuồng mà Craig thấy lúc trước đột nhiên nhảy ra, có lẽ cậu ấy sẽ bắn chết họ mất thôi, và cậu ấy có lý do để làm chuyện đó. Trên nền đất chỉ trơ trọi một nửa căn lều, và chúng đều bị xé nát, quần áo và thức ăn vung vãi khắp nơi. Nếu không biết rõ, cháu sẽ nghĩ một cơn lốc xoáy nhỏ vừa mới thổi qua đây.”

“Craig gọi lại lần nữa nhưng chẳng có gì. Chẳng có dấu hiệu của người nào cả. Chỉ có màn đêm tăm tối mù mịt. (ho) Nhưng rồi bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ những gì còn lại của căn lều. Chỉ một tiếng sột soạt nhỏ; có thứ gì ở đấy. Có thể là một con vật nào đó. Craig quỳ xuống và chĩa khẩu súng về phía căn lều, hét lớn gọi bất cứ ai hay bất cứ thứ gì bên trong bước ra ngoài. Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng sột soạt ngày một to dần. Chợt, một thằng nhóc thò đầu ra ngoài cửa lều, chẳng nói một lời, với khuôn mặt không chút sức sống. Bọn ông chạy lại, thằng bé chỉ đứng đấy, hai tay buông thõng, mặc một bộ pijama màu xanh chi chít hình ảnh cao bồi Ấn Độ. Dường như nó muốn nói, nhưng không thể. Chỉ lầm bầm vài câu gì đó. Bọn ông hỏi bố mẹ nó đâu, nhưng nó chẳng nói gì. Nhìn ánh mắt trống rỗng vô hồn của thằng bé, trái tim ông như muốn tan vỡ thay cho nó. Cháu biết đấy, ông mất bố mẹ trong một tai nạn thảm khốc khi còn nhỏ, ông đoán thằng bé cũng vừa mới trải qua chuyện tương tự. Ông biết thằng bé sẽ không bao giờ được như xưa nữa.”

(Ông tôi hớp tiếp một ngụm rượu. Ông lắc lắc cái ly, nhìn chằm chằm vào nó khoảng 20 giây.)

Ông ơi, ông có muốn dừng lại không? Ông có thể dừng lại nếu ông muốn. Cháu xin lỗi vì đã bắt ông phải nhắc lại chuyện này.

“Không cần đâu, để ông kể tiếp đã. Ông ngồi xuống và thằng bé cũng buông mình lên mỏm đất kế bên, tựa đầu vào vai ông. Còn Craig thì đi dò xét khắp nơi với khẩu súng, sợ rằng thứ gì đó sẽ bất chợt nhảy bổ ra. Herbert thì đi loanh quanh chỗ bức lều, nhặt lên vài thứ, quan sát chúng dưới ánh sáng của cái đèn lồng rồi ném xuống đất như thể cậu ta là một thám tử đang truy tìm chứng cứ vậy. Ông cố giúp thằng bé nói, bất cứ thứ gì, nhưng nó chỉ ngồi đấy, đầu buông lỏng và lầm bầm thứ gì đó chỉ mình nó biết.

“Craig nói bọn ông cần phải rời khỏi đó ngay lập tức. Nói rằng bọn ông nên quay lại chỗ để xe và báo cáo với chính quyền. Bỗng một điều gì đấy thoáng qua trong đầu ông, bởi vì ông và thằng bé rất giống nhau. Ý nghĩ ấy làm ông bừng tỉnh, thôi thúc ông một cách kỳ lạ. Ông bắt đầu gọi Craig, nói rằng bọn ông cần phải tìm bố mẹ thằng bé ngay lập tức. Có thể họ đang chảy máu đến chết trong khu rừng kia, hay đại loại như vậy. Ông nói rằng bố mẹ nó có thể sẽ chết trong lúc bọn ông đi tìm chính quyền, bởi phải mất ba ngày mới chèo về được; chẳng phải bọn ông nên cố tìm họ trước hay sao? Ông đoán lúc đó ông cũng đang nghĩ đến bố mẹ mình. Nhưng chết tiệt thật, ông cứ nghĩ rằng mình đã làm đúng cơ đấy.

“Và Craig, cái tên tàn nhẫn ấy cứ nói bọn ông cần phải đưa thằng bé đến nơi an toàn. Rồi hai người bọn ông cứ hét qua hét lại giữa cánh rừng hoang vu, cho đến khi cảm thấy có gì đó đang níu níu áo sơm mi của mình. Là thằng bé, nó đang chỉ tay hướng vào bên trong cánh rừng. Rồi nó cố kéo ông đứng dậy, như thể nó biết rõ đường đi vậy. Như thể nó biết bố mẹ nó đang ở đâu vậy. Ông nhìn Craig, cậu ấy khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt cậu ấy nói điều ngược lại. Nói rằng bọn ông nên cố tìm tìm bố mẹ thằng bé.”

Ông không cần phải nói gì khác để thuyết phục ông ấy sao ạ?

“Không. Ông nghĩ cậu ấy cũng cảm thấy tiếc cho thằng bé như ông. Mất hết tất cả người thân chỉ trong phút chốc. Ông nghĩ cậu ấy vẫn còn đổ lỗi cho ông vì đã đưa ra quyết định đó. Chà, ông đoán cậu ấy đã từng lỗi cho ông. Cậu ấy chết 10 năm trước rồi. Nên có lẽ giờ này đang thầm chửi rủa ông ở đâu đó, ai mà biết được.”

Vậy mọi người đi vào khu rừng? Đi theo thằng bé đúng không ạ?

(ho) Đúng vậy. Herbert giơ cao đèn lồng, Craig tì chặt lấy khẩu súng săn, còn thằng bé thì nắm lấy cánh tay ông kéo đi. Đó là một cánh rừng dày, dày đến mức cháu không thể nhìn thấy dù chỉ 10 feet phía trước. Chẳng có gì ngoài những nhánh cây to và bụi rậm. Bọn ông cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Chuyện này thật ích kỷ, cháu có thấy không? Thật ích kỷ. Lúc đó ông chỉ nghĩ cho duy nhất bản thân mình, chỉ nghĩ đến chuyện giúp đỡ để thằng bé để nó không lâm vào cảnh mồ côi cha mẹ như ông. Bọn ông đi trong khoảng, ông cũng không biết nữa, nhưng chắc phải đến mười lăm, hai mươi phút gì đấy mà chẳng hề dừng lại để suy nghĩ một chút, rằng liệu bọn ông đang làm chuyện quái gì đây. Chẳng hề dừng lại để tự hỏi ‘Thế quái nào mà thằng nhóc này biết rõ đường đi đến vậy?’ Vào lúc ấy, có vẻ có lý khi ai đó nhớ rõ đường mà mình vừa chạy ra, nhưng cái đường mà bọn ông đang đi lại toàn là cây, chi chít bụi rậm bao phủ, chết tiệt, thậm chí có lúc bọn ông còn phải lội qua một nhánh sông nhỏ trên mỏm đá nữa. Chẳng có gì ngoài bóng đêm bủa vây, một màu đen huyền như mắt quỷ, theo như ông tưởng tượng ra. Nhưng chẳng có ai trong bọn ông dừng lại để hỏi “Thế quái nào mà thằng nhóc này lại biết rõ đường đi nước bước giữa cánh rừng rộng lớn quái quỷ này đến thế?” Chẳng ai trong bọn ông hỏi điều đó. Thế nên Craig không thể chỉ đổ lỗi cho ông được. Cậu ấy không thể chỉ đổ lỗi cho mỗi mình ông được.”

Ông ơi…

“Để ông kể hết đã.”

Ông ơi, cháu không nghĩ…

“Chẳng phải cháu muốn nghe bài học đó sao? (ho) Vậy là bọn ông đã ở sâu trong rừng, thằng nhóc kia dẫn đường, cho đến khi Craig đột nhiên dừng lại. Bảo bọn ông giữ yên lặng. Thằng nhóc giật tay ông còn mạnh hơn trước và phát ra vài tiếng gầm gừ. Craig cố bắt nó im mồm, nhưng thằng nhỏ thậm chí còn la to hơn và giật áo ông mạnh hơn. Thằng nhỏ lúc đó rất giận dữ, nó lồng lộn trong điên tiết. Và cho tới lúc ấy, ông biết rằng, bọn ông lẽ ra không nên theo nó vào tận đây. Ông cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện. Ông nhìn xuống thằng nhỏ và trông thấy nó nhìn lại ông, mỉm cười, nụ cười nhẹ quái gở và hiểm ác. Nó nở một nụ cười rộng xếch đến tận mang tai, chẳng một người bình thường nào lại cười cái kiểu quái dị đến thế trước mặt người khác. Nó nhìn ông cười một cách khinh bỉ, như thể ông chỉ là một con cừu non bị đưa đến lò mổ. Thằng nhỏ đã dẫn bọn ông tới một chỗ nào đó chẳng ai biết được. Nhưng không phải là để tìm kiếm những người bị mất tích trong căn lều kia. Ông không nghĩ họ là bố mẹ nó.”

Ông ơi, làm ơn…

“Để ông kể hết, chết tiệt! Herbert hét lớn bảo rằng cậu ấy trông thấy một căn lều phía trước. Cậu ấy nâng cái đèn lồng và nhìn vào bên trong khu rừng, rồi thằng nhóc bỗng la lên “Daddy (bố ơi)!” nhưng ông nói cháu nghe, đó không phải là cái cách trẻ con thường nói. Giọng thằng nhóc cứ như thể nó chưa bao giờ được nghe tiếng Anh. Một thứ âm thanh méo mó, cứ như nó chưa bao giờ được dạy cho cách nói. Cháu biết không, mỗi đêm ông vẫn thường giật mình tỉnh giấc và nghe thấy giọng nói đó. Ông vẫn nghe thấy tiếng thằng nhóc gọi cho gia đình của nó phía bên trong cánh rừng, nói cho chúng biết nó đã mang về thêm vài đứa nữa. Ông vẫn nghe thấy nó.”

Cháu sẽ tắt băng đi nhé. Cháu nghĩ như vậy là đủ rồi. Cảm ơn ông vì đã giúp đỡ, nhưng cháu…

“Cháu dám sao? Làm ơn, hãy nghe ông kể. Làm ơn hãy nghe ông. vào lúc đó tất cả bọn ông đều biết chuyện này sẽ đi đến đâu, tất cả bọn ông đều biết chuyện gì đang diễn ra. Ông nghe thấy những chấn động bên trong cánh rừng, như thể có một bầy người đang chạy về phía bọn ông vậy. Và bọn ông bỏ chạy thục mạng, lao mình vào giữa cánh rừng theo hướng ngước lại với đường đi trước đó. Chạy theo bản năng trong vô thức, nhảy qua những bụi cây, quờ quạng xô đẩy những cành những nhánh phía trước. Trong đời ông chưa bao giờ chạy nhanh đến thế. Ông biết ngày hôm đó Chúa đã phù hộ ông rất nhiều – và ông không bao giờ bỏ lỡ một buổi cầu nguyện ở nhà thờ mỗi sáng chủ nhật trong suốt phần đời còn lại của mình – bởi vì khi ấy, ông thấy mình đã trở về chỗ cắm trại kia từ lúc nào. Quay trở lại cái khu cắm trại tang hoang, nơi có lẽ một gia đình nào đó vẫn đang ngủ trước khi những con quỷ trong cánh rừng kia tấn công họ. Trở về nơi thằng nhỏ đánh cắp bộ pijama của một đứa trẻ khác. Một thằng bé nào đó chỉ muốn cắm trại và câu cá vài ngày cùng bố mẹ. Chẳng ai biết được chuyện gì đã xảy đến với thằng bé đó. Hay là bố mẹ của nó. (ho)

“Chúng ta đang sống trong cái thế giới kiểu gì thế này, nơi con người lại đối xử như thế với con người. Ông chẳng bao giờ hiểu nổi thế giới này. Chẳng bao giờ hiểu nổi.”

Chuyện gì đã xảy đến với Craig và Herbert ạ?

“Craig chỉ cách ông có vài bước chân. Cậu ấy đánh rơi khẩu súng săn của mình trong lúc trượt chân vấp ngã. Nhưng sau đó vẫn tìm được đường chạy ra. Bọn ông đứng đợi trong một vài phút và quyết định rằng thật chẳng an toàn chút nào nếu cứ đứng đó mà chẳng có thứ vũ khí nào trong tay, hay ít ra là cái gì đó để phòng thân. Bọn ông nghĩ sẽ an toàn hơn nếu ở trên mặt nước, ít ra thì đó là những gì Craig nghĩ. Bọn ông đợi Herbert ở đó. Bọn ông chạy tới chỗ cái xuồng đang neo lại nhưng chẳng còn mái chèo bởi ông đã đánh mất nó trong rừng. Nhưng nhờ ơn Chúa, vẫn còn hai mái chèo của gia đình kia sót lại trong cái xuồng trên bờ hồ. Túm lấy chúng, chèo ra đến khoảng một trăm feet, bọn ông dừng lại đợi ở đấy. Bọn ông gọi Herbert, la lớn tên của cậu ấy với hy vọng cậu ấy có thể nhìn thấy bọn ông, nhưng cậu ấy chẳng bao giờ trở ra từ trong cánh rừng đó. Chẳng bao giờ quay trở lại nữa.”

(Ông tôi uống nốt ngụm cuối trong ly whiskey và đứng dậy, ông tiến đến cửa sổ và kéo rèm ra, chỉ đứng đó nhìn một cách vô định về phía đường cái.)

“Dù vậy, bọn người đó vẫn chạy trở ra. Bọn người trong cánh rừng ấy. Có năm kẻ, theo như ông nhớ, ít ra thì đó là những gì ông nói với cảnh sát vài ngày sau đấy. Năm kẻ bọn họ bao gồm thằng nhỏ, đứng trên bờ hồ. Bọn ông chèo nhanh hết mức có thể, thằng nhóc chỉ đứng im như một bức tượng chết dẫm, quan sát ông và Craig. Không hề gì chuyển. Cứ mỗi vài giây ông nhìn lại, vẫn thấy nó đứng đó, cùng một vị trí. Chỉ nhìn chằm chằm vào cái hồ, quan sát bọn ông chèo ra xa. Ông vẫn còn thắc mắc, không biết nó đang nghĩ gì? Thằng nhóc đó không bao giờ có một cơ hội, phải không? Lớn lên như thế. Không bao giờ có một cơ hội.”

(Ngừng lại mười giây)

“Cháu có thể tắt được rồi đấy, ông xong rồi.”

Cháu, nhưng mà, bài học là gì hả ông? Có điều gì đặc biệt ông muốn dạy cháu qua câu chuyện này không?

“Ông… không biết. Ông thật sự không biết. Craig có lẽ sẽ dạy cho cháu một bài học nào đấy, nhưng giờ thì cậu ấy đi rồi. Đi cùng với Herbert.”

Ông ơi, cháu không định…

“Tắt cái này đi. Chẳng có bài học gì hết. Mau tắt nó đi. Xin cháu đấy, mau tắt cái thứ chết tiệt này đi.”

Dịch & Trình bày: Krisentai (ka_mup16)
Nguồn: Reddit

0 nhận xét