[Chuyện có thật] Kế hoạch không tưởng


““Cậu có thích hát không?”...
hãy nghe thử cái này và cho tôi biết cậu cảm thấy thế nào nhé...
Cái bài đó làm tôi sợ chết đi được...
CỨU! ... NẾU BẠN TÌM THẤY CÁI NÀY, HÃY NHÌN VÀO...”

Một ngày vào giữa năm học, tôi phải đi bộ về nhà bởi bố phải ở lại cơ quan muộn, còn mẹ thì vẫn đang đi công tác. Nhưng cũng chẳng sao, bởi quãng đường từ trường về nhà chỉ khoảng nửa tiếng đi bộ thôi. Vừa đi dọc theo những con phố nhộn nhịp, tôi vừa ngắm nhìn những cửa hàng trải theo suốt chiều dài đường đi.

Đi được nửa đường, tôi bỗng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng phía trước, nhìn thẳng về hướng tôi. Ông ta khoác chiếc áo thợ mỏ và đội chiếc mũ phớt mềm màu nâu. Khi đến gần, tôi nhận ra ông ta tầm 60 tuổi. Người đàn ông có chiếc mũi dài với khuôn mặt nhợt nhạt, và ông ta đang mỉm cười. Tôi đi ngang qua và cười đáp lại cùng một cái gật đầu. Vài giây sau khi tôi đi qua, ông ta gọi.

“Xin lỗi!” Người đàn ông nhe răng cười toe toét rồi tiến đến chỗ tôi.

Ông ta tiếp tục, “Cậu có thích âm nhạc không?”

Tôi thấy hơi lạ, nhưng có vẻ cũng hay hay nên giả vờ đồng ý. “Vâng, đương nhiên rồi.”

“Cậu có thích hát không?”

“Tôi nghĩ là thỉnh thoảng thôi, nhưng mà không hay lắm đâu.”

Ông ta lôi ra một hộp CD trong túi áo khoác.

“Đây, hãy nghe thử cái này và cho tôi biết cậu cảm thấy thế nào nhé. Tôi cần một chút thay đổi.”

Ông ấy đưa nó cho tôi và tôi cứ nhận thôi, bởi dù sao nó cũng là hàng miễn phí mà.

“Nói cho ông suy nghĩ của tôi sao?” Tôi nói, có chút bối rối. “Vậy nghĩa là tôi phải nghe nó ngay bây giờ?”

“Ồ không. Về nhà rồi hẵng nghe cũng được mà.”

“Ừm, những sao tôi nói được cho ông suy nghĩ của tôi?”

“Thông tin liên lạc của tôi có ở bên trong đó. Cứ gọi cho tôi sau khi cậu nghe hết cả bài nhé. Hát theo nếu cậu muốn.”

Trước khi để tôi có cơ hội để hỏi tên và nơi làm việc, người đàn ông đi thẳng về phía một cái ô tô con liên hợp đỗ gần đấy. Động cơ vẫn còn nổ trước khi ông ta mở cửa và lái xe đi.

Trên đường về nhà, tôi quan sát cái hộp đĩa. Mặt phía trước chỉ toàn một màu trắng với dòng tựa đề nhỏ được ghi bằng mực đen:

Our Utopia (Kế hoạch không tưởng của chúng tôi)

Mặt sau chỉ toàn một màu đen.

Tôi rẽ phải ở góc đường và nhận thấy có gì đó phía bên kia. Tôi thấy cái xe ô tô con liên hợp, cùng một loại và giống hệt với cái mà người đàn ông khi nãy đi. Tôi không chắc có phải là ông ấy không, bởi người ngồi trong xe không đội mũ, hơn nữa còn đi theo hướng ngược lại với tôi.

Khi về đến nhà, tôi tra chìa khóa vào cửa, đặt hộp đĩa lên bàn học rồi nhảy lên giường. Tôi nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.

Tua nhanh đến khoảng một tuần sau đó nào. Lúc ấy là vào khoảng 2 giờ sáng, khi tôi ở trong phòng và đang cố nhồi nhét những chữ cuối cùng cho bài kiểm tra. Bố tuần này đang đi nghỉ bên ngoài thị trấn và chẳng có ai thúc giục tôi làm bài tập sớm cả. Trong lúc đang gà gật giữa núi bài vở, tôi chợt thấy hộp CD lòi ra bên dưới những lớp giấy. Tôi gần như đã quên mất nó.

Tôi mở nắp hộp. Thật sự có một cái đĩa CD bên trong. Mặt bên trái là một bức ảnh được chụp bằng loại ống kính phân cực. Trong ảnh có ba người: hai gái và một trai. Hai cô gái chắc khoảng ở tuổi teen. Còn thằng bé thì khoảng mười hay mười một tuổi gì đó. Cả ba đều mặc trang phục như mấy đứa trẻ ngày nay và đứng trước micro trong một căn phòng tồi tàn nào đó. Họ chỉ đứng yên và mỉm cười trước ống kính.

Bài tập nhà cũng sắp xong, thế nên tôi cắm headphone rồi bỏ đĩa vào máy nghe CD. Ban đầu, tôi thấy hơi khó chịu, nhưng cũng cố nghe cho hết bài.

Đầu bài hát là một chất giọng kỳ quái với giai điệu mạnh. Rồi ai đó bắt đầu hát. Nghe rất lạ bởi tôi không thể hiểu được người đó đang hát gì. Có vẻ là một thứ tiếng khác, nhưng lại không giống bất kỳ một loại ngôn ngữ nào mà tôi từng được nghe. Giống như hát bậy bạ vậy. Thứ duy nhất tôi có thể hiểu được xuyên suốt cả bài hát là câu “This is our utopia”, và dường như nó là đoạn điệp khúc. Chẳng có bất kỳ một loại nhạc cụ nào được chơi trong suốt bài hát. Tất cả đều được thu theo kiểu acapella*. Chúng gần như có giai điệu đều đều nhau.

Cái bài đó làm tôi sợ chết đi được, và cũng đã muộn nên tôi tắt máy rồi nhanh chóng quay trở lại với công việc, vì tôi phải thức dậy trong khoảng 5 giờ nữa. Sau đó tôi lên giường đi ngủ.
____________________________________________________________
Gửi bạn đọc /r/nosleep:
Tôi kể cho các bạn câu chuyện này là vì tôi vừa chuyển đến sống ở nơi khác và vừa tìm được cái hộp CD đó trong đống hành lý. Vì một lý do nào đó, bức ảnh ở trong đã biến mất. Tôi chép cái CD và chuyển nó thành định dạng MP3 để các bạn có thể nghe được. Các bạn không nhất thiết phải nghe, nhưng nếu có, nhớ dùng earphone hoặc headphone nhé, bởi chất lượng âm thanh thực sự rất tệ đó:
http://youtu.be/Yz1AuBurMmQ
________________________________________

Tôi chợt tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ, khi ấy là khoảng 5 giờ sáng. Không thể ngủ lại nữa, tôi quyết định dậy và xuống bếp kiếm gì đó bỏ bụng. Rồi lấy “Our Utopia” ra và mở nắp hộp. Ở mặt bên phải có một địa chỉ. Tôi biết tên đường này bởi nó chỉ cách trường học vài dãy nhà. Tôi đã từng xem rất nhiều phim kinh dị, và cũng hiểu được rằng điều khôn ngoan nhất là không nên chạy đến tìm gặp người đàn ông đó. Tôi quyết định chỉ đến gần nhìn thử thôi. Tôi đang rất tò mò.

Khoảng 6 giờ sáng. Vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi giờ học bắt đầu, thế nên tôi thay quần áo, cầm lấy cái hộp CD và ra ngoài.

Địa chỉ trong hộp dẫn tôi đến một tòa nhà cũ nhỏ màu nâu. Bên trái tòa nhà là một cái rạp chiếu phim cũ kỹ đã đóng cửa, và bên phải là một bãi đất trống. Tôi chẳng dại gì mà đi vào theo lối cửa chính, vì thế tôi tiến đến chỗ bãi đất trống để xem xét bên trong tòa nhà. Nó cũng chẳng lớn lắm và xung quanh đó là một dãy hàng rào nối tiếp nhau. Có một cái cổng chỗ hàng rào, và nó không khóa.

Tôi bước vào cửa, đi dọc mép tường và quan sát cửa sổ. Tôi nhòm vào từ cái cửa gần nhất. Bên trong là một căn phòng trống cùng vài cái ghế. Cả tòa nhà trông như bị bỏ hoang. Đi xuống thêm một chút nữa, tôi để ý thấy một cái cửa sổ nhỏ xíu trên tường phía dưới, gần mặt đất. Nó mở he hé. Tôi chẳng thể nhìn được gì bởi trong đó quá tối. Tôi chợt trông thấy một mẩu giấy thò ra phía dưới lớp đất gần cửa sổ. Tôi kéo nó ra. Đó là một cuốn sổ tay nhỏ. Trên mặt bìa trước là dòng chữ “CỨU”. Sau đó tôi nghe một tiếng va đập lớn từ phía cửa sổ.

Tôi bỏ cuốn sổ tay vào túi và bắt đầu chạy, chạy nhanh hết mức có thể, chạy qua những khung cửa sổ, qua cánh cổng, chạy thẳng đến trường học. Giữa chừng, tôi có ngoái lại nhìn một chút và trông thấy ai đó đứng ở lối ra vào. Tôi biết chắc đó là người đàn ông hôm trước bởi ông ta khoác cùng một chiếc áo và đội cùng một cái mũ. Ông ta nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi chạy nhanh hơn. Tôi chạy cả đoạn đường đến trường mà không dám dừng lại. Tôi tìm một học sinh khác và bắt đầu nói chuyện. Vì sao ư? Vì tôi không có cảm giác an toàn.

Suốt giờ ăn trưa, tôi gặp một trong những đứa bạn thân nhất của mình. Tôi không muốn kể cho nó chuyện ban sáng, nhưng lại cho nó nghe bài hát.

“Mày mới cho tao nghe thứ quái gì đấy?” Chính xác những gì tôi nghĩ nó sẽ nói.

“Vậy mày thấy sao?”

“Sợ dã man ấy.”

“Mày nghĩ nó hát bằng tiếng gì?”

“Chẳng phải nó đã bị chỉnh sửa sao?”

“Là sao?”

“Kiểu âm thanh thế này”. Nó nói. “Tao nghĩ nó được gọi là kỹ thuật backmasking. Người ta dùng một vài chương trình để biến đổi bài hát. Tao từng nghe mấy bài dạng này hồi trước rồi.”

“Ớn nha”

“Ờ, về nhà chỉnh lại đi. Chắc mày sẽ nhanh tìm được chương trình để sửa lại thôi”

“Để tao coi.” Nói thật, lúc đó tôi có hơi hào hứng.

“Mày kiếm đâu ra cái đó vậy?”

Tôi chẳng biết nói gì. “À, tao nhặt được dưới đất trong lúc đến trường.”

“Ờ, gọi cho tao nếu mày tìm ra gì nha. Tao phải chắc chắn là mày còn sống sau khi nghe xong cái thứ đó.”

“Uầy, cám ơn.”

Tôi hỏi nó liệu bố mẹ nó có vui lòng cho tôi quá giang với không, và nó nói họ sẽ đồng ý thôi.

Về đến nhà, tôi đi thẳng đến chỗ cái máy tính. Download một phần mềm chỉnh sửa file nhạc có tên gọi Audacity. Tôi chuyển đổi bài hát trong CD sang định dạng MP3 và dùng tính năng chỉnh sửa của Audacity. Vâng, thằng bạn tôi nói đúng.

Tôi đã có thể nghe được lời bài hát. Nó được hát bằng tiếng Anh và nghe chẳng có gì lạ cả.

http://youtu.be/A98N0O8srRo (Youtube làm giảm chất lượng của bài hát)

Girl 1:
Save the date for all the boys and girls
Our love for all makes us spin and twirl
Souls shall dance from the other side
From afar you see our smiles are wide

Chorus:
This is our utopia

Girl 2:
This is the place that we love and cherish
Monster of mine shall be gone and perish
If only you knew and were able to see
We shall feel bliss and be full of glee

Chorus

Boy:
Stop and admire the heavens we shall
Singing with joy and prancing for now
We play and laugh and hide and seek
Shall these days go on for weeks and weeks

Chorus

Girl 1, Girl 2, Boy:
Sleep is not needed to help us fly
Forever and ever and no more goodbyes

Tạm dịch:

Girl 1:
Cứu lấy cuộc hẹn của các chàng trai, cô gái
Tình yêu làm chúng ta đảo lộn
Linh hồn sẽ nhảy múa từ phía bên kia
Từ đằng xa, bạn sẽ thấy nụ cười chúng tôi tươi rói

Điệp khúc:
Đây là kế hoạch không tưởng của chúng tôi

Girl 2:
Đây chính là nơi chúng ta yêu đương và yêu thương
Con quái vật trong tôi sẽ ra đi và bỏ mạng
Giá mà bạn biết được và nhìn thấy
Chúng tôi sẽ thật vui sướng và hân hoan

Điệp khúc

Boy:
Dừng lại và ngưỡng mộ thiên đường phía trước
Hát trong niềm hân hoan và nhảy múa từ bây giờ
Chúng ta chơi đùa, vui cười rồi chơi trốn tìm
Những ngày như thế tiếp diễn từ tuần này sang tuần khác

Điệp khúc

Girl 1, Girl 2, Boy:
Giấc ngủ không giúp chúng ta bay được
Mãi mãi không nói lời từ biệt

Kết thúc.

Tôi tắt nhạc. Chẳng hiểu gì hết. Rồi tôi nhớ ra cuốn sổ tay.

Tôi sờ vào túi nhưng chẳng có gì. Tôi lục tung cả căn nhà lên, vỉa hè, rồi cả trường học. Tôi bỏ cuộc sau nhiều ngày. Không đời nào tôi quay lại chỗ đó.

Cho tới một năm sau, chỉ mới hôm qua đây thôi, tôi tìm thấy cuốn sổ. Nó bị lẫn trong đống bài tập mấy năm trước. Tôi tìm thấy nó sau cái ngày tôi tìm ra được cái CD.

“CỨU” được viết trên bìa phía trước. Tôi mở nó ra và nhận thấy hầu hết các trang đã bị xé mất. Vẫn còn vài trang dính lại. Phía bên trên của trang đầu tiên viết:

“có thể viết lời của chúng tôi với quy luật mà ông ta đưa ra. Đây là cách duy nhất giúp kế hoạch của chúng tôi thành hiện thực. Nếu chúng tôi làm theo lời ông ta, ông ta sẽ cho chúng tôi những thứ chúng tôi muốn. Ông ta sẽ sớm trở lại.”

Đó là tất cả những gì được viết ở mặt trước của trang đầu tiên. Tôi lật tiếp và thấy vẫn còn vài trang nữa phía sau:

“Nhật ký thân yêu,

Mình không thể ngủ được vì Kristeen cứ khóc hoài. Mình đã dỗ nó được một lát nhưng nó lại khóc tiếp. Hôm nay Maggy cũng chẳng thể nói được gì hết. Kristeen nói Maggy đã bị mất giọng. Mình vẫn đói và cổ mình còn đau nữa. Hôm nay mình sẽ chỉ viết một chút thôi, ông ta sẽ sớm trở lại.”

Đó là những gì được viết ở mặt sau. Trang tiếp theo thì lại khác. Những chữ cái được viết rất lớn:

TỪ ĐẦU TIÊN! CD! NẾU BẠN TÌM THẤY CÁI NÀY, HÃY NHÌN VÀO

Gì cơ? Tôi lật ra trang phía sau và thấy nó bị bỏ trống. Tôi lật hết nhưng trang còn lại nhưng tất cả đều trống trơn. Chẳng hiểu gì hết. Tôi nghe đi nghe lại bài hát. Và cho đến khi tôi viết câu chuyện này cho các bạn, tôi mới nhận ra một vấn đề, trong lời bài hát. Từ đầu tiên của mỗi dòng.

Dịch & Trình bày: Krisentai (ka_mup16)
Nguồn: Reddit

0 nhận xét