[Chuyện có thật] Cứ ngủ tiếp đi nào, Clark...


Tôi tên là Clark. Cha tôi đã kể tôi nghe câu chuyện này. Câu chuyện kể lại trải nghiệm siêu nhiên đầu tiên và sớm nhất của tôi. Tôi sẽ kể chính xác những gì mà cha tôi đã kể (ông ấy không sử dụng internet nên không thể trực tiếp kể ra được). Tôi sẽ kể lại dưới góc nhìn của ông ấy vì vào thời điểm đó tôi chỉ vừa mới được sinh ra. Vậy cứ coi như đây là cha tôi đang kể đi.

Hôm đó là vào một tối Thứ bảy. Mẹ con và cha chỉ vừa mới dùng xong bữa tối và đang xem một bộ phim trên một kênh truyền hình. Cha xem phim trong khi mẹ thì bế con trong tay. Lúc đó con chỉ mới được một tháng tuổi nên cha vẫn chưa quen việc có thêm một thành viên mới trong nhà, nhưng không có gì làm cha hạnh phúc hơn là được ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con. Khi mẹ con cuối cùng cũng đã ru được con ngủ, chúng ta cùng bế con vào phòng và nhẹ nhàng đặt con vào cái nôi trắng bằng gỗ. Khi chúng ta chỉ vừa bước vào phòng con thì đột nhiên một tiếng động vang lên ở dưới tầng. Cha cầm lấy cây gậy bóng chày thân thuộc và đi xuống để kiểm tra. Cha kiểm tra tất cả mọi phòng và tất cả tủ quần áo để chắc chắn rằng không có kẻ nào đột nhập vào căn hộ của mình. Mọi cửa sổ đều đã đóng và mọi cánh cửa đều đã khóa. Cha nghĩ rằng đó chỉ là một vật gì đó bị rớt xuống gây nên tiếng động đó mặc dù cha cũng không biết đó là vật gì. Vì thế cha quay trở về phòng và lên giường đi ngủ. Kiệt sức sau một ngày làm việc vất vả nên cha ngủ rất nhanh. Vào khoảng một giờ sáng, cha bị đánh thức bởi cái máy “theo dõi em bé” mà mẹ con đã đặt vào phòng con để chắc rằng con luôn ổn. Mẹ thức dậy, sang phòng con và ru con ngủ trở lại. Việc này xảy ra đến hai lần suốt hai giờ đồng hồ sau đó khiến cho cha và mẹ không thể ngủ yên được. Vào lúc 3:23 sáng, con bắt đầu quấy khóc lần nữa. Cha mẹ quá mệt mỏi để có thể qua dỗ con nên chúng ta đều nằm im trên giường, lắng nghe tiếng con khóc. Ngay lúc đó một giọng thì thầm vang lên khiến cha dựng cả tóc gáy.

“Shhh, ngủ ngoan nào, Clark…”.

Một giọng nói trầm bổng vọng lên xuyên qua cái máy. Cả mẹ và cha đều bất ngờ. Cha quay sang hỏi xem có phải là mẹ con đã nói thế không vì lúc đó cha quá buồn ngủ để nhận ra đó là giọng của ai. Ngay khi mẹ con nói “không”, cha lập tức bật dậy và chạy ngay đến phòng của con. Nhưng không có ai ở đó cả. Cha đã tìm trong tủ quần áo, phía dưới cái nôi của con, phía sau tấm màn che, thậm chí cha còn mở toang cửa sổ và tìm kiếm phía bên ngoài, nhưng chẳng thấy bóng dáng một ai. Còn con thì nằm ngoan ngoãn trong nôi, say sưa ngủ, không hề gây ra một tiếng động. Sau đó cha lật tung cả căn nhà lên để tìm xem liệu có kẻ nào đột nhập hay không trong khi mẹ con sợ hãi đóng chặt cửa phòng ngủ và bế con trong tay không rời. Cha không hề tìm thấy một ai, hay một thứ gì.

Chúng ta quyết định để con ngủ cùng suốt nửa đêm còn lại. Tất nhiên cha không thể ngủ yên được nữa. Con yên lặng ngủ trong lòng mẹ suốt cho tới sáng và vào sáng hôm sau, cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra với con vậy.

Cha thật sự không hề biết được chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó. Nó không bao giờ xảy ra lần nữa. Nhưng điều đó đã khiến cha suốt 18 năm nay luôn phải kiểm tra mọi ngóc ngách trong nhà trước khi có thể an tâm mà ngủ.

Nguồn: Clark, go back to sleep...
Người dịch: Arysa.

0 nhận xét