[Chuyện có thật] Lily đã mất tích 10 năm. Mọi người tin rằng cô ta không tồn tại.

Là sự tưởng tượng hay là những lời nói dối?

Mọi chuyện vốn rất đơn giản khi tôi còn là một đứa trẻ.

Đơn giản như thế nào? Tôi ăn ngũ cốc vào buổi sáng, tôi diện váy xòe, tôi chơi với búp bê. Tôi chỉ lo lắng liệu đèn ngủ có hết pin hay không, bởi hồi đó tôi sợ bóng tối đến chết khiếp.

Giờ tôi vẫn sống trong căn nhà tuổi thơ; từ đó, phòng ngủ của tôi từ một màu chấm hường rực rỡ trở thành một không gian yên tĩnh, may mà ở nơi có wifi. Sống vậy tôi thấy thỏa mãn rồi, nhưng tôi vẫn còn quá nhiều câu hỏi không lời đáp.

Mọi đứa trẻ đều phải trải qua giai đoạn mà chúng bắt đầu hoài nghi về người lớn. Chúng vẫn muốn tin rằng người lớn đều có câu trả lời, nhưng giờ thì chúng không tin nữa. Rồi chúng bắt đầu tự tìm câu trả lời cho mình.

Khi tôi còn năm tuổi, có một cặp sinh đôi sống kế bên nhà tôi. Tên họ là Peter và Lily. Ba chúng tôi thường chơi ở sân nhà họ vì họ có một cái sân cát; Peter thường mang khủng long nhựa của mình ra bãi cỏ để chôn chúng, và rồi cả ba chúng tôi đi tìm. Peter luôn trầm tính và nhẹ nhàng; Lily thì lại dữ dội. Họ là một cặp trái ngược hoàn toàn. Nhiều lúc chúng tôi còn rủ Mabel ở nhà đối diện vì cậu ta có bóng đá. Bốn chúng tôi dành cả hè chơi chung với nhau.

Và rồi một ngày, chỉ còn có Peter.

Tôi còn nhớ khi leo qua hàng rào giữa sân nhà tôi với nhà họ, và thấy cậu ta ngồi một mình trên sân cát. "Lily đâu rồi?" Tôi hỏi cậu. Cậu trơ mặt nhìn tôi.

Tôi không còn gặp lại Lily nữa.

Tôi hỏi Mabel và Peter cậu ta ở đâu, hết lần này tới lần khác, và Peter chỉ biết lắc đầu; Mebel thì lại cười trêu tôi. "Lily là bạn tưởng tượng của cậu mà," cậu ta từng nói. "Có vẻ như cậu đã lớn khôn rồi."

Tới lúc đó, tôi tin vào câu nói ấy, dù vẫn thấy nghi ngờ; Lily vẫn còn có vẻ quá thật. Cậu ta hoàn hảo. Cậu ta rất đẹp. Tôi ngưỡng mộ cậu ta vì hai chị em lớn hơn tôi một tuổi, và bởi cậu ta có một cái mặt dây chuyền với một viên kim cương đính lên mà Mabel và tôi liên tục cầu xin để xem trong mặt dây chuyền có gì. Trong đó không có hình, nhưng cái cửa đính trên mặt dây chuyền như quyến rũ chúng tôi.

Tôi thậm chí còn hỏi mẹ Lily đã đi đâu. Mẹ nhìn bố cười đùa rồi nói tôi rằng không có Lily nào ở đây; Lily không có thật, và có lẽ tôi đang tưởng tượng ra.

Hàng năm nay, tôi tin Lily là một phần trong trí tưởng tượng, rằng cái bộ váy xòe thắt nơ của cậu không có thật, rằng căn phòng ngủ kế bên phòng Peter là dành cho khách đến thăm, mà không dành cho Lily.

Nhưng hai tháng trước, tôi tìm thấy một tấm ảnh.

Tôi đang chán; tôi nghiền nát sách trên thư viện, và cũng chả có gì trên mạng để xem. Nên tôi lên tầng áp mái để xem có gì để đọc không. Bố tôi để một tủ sáng đầy những cuốn sách cũ nhét không vừa tủ sách ở dưới nhà. Nhiều cuốn xuất bản từ thời bố tôi còn nhỏ: Núi Phía Tôi, Dương Xỉ Đỏ, những cuốn bất hủ kiểu vậy. Tôi cầm một cuốn và, cảm thấy lười, tôi ngồi lên lớp sàn gỗ tựa lưng lên phía sau tủ sách. Nhưng khi tôi ngồi xuống, tôi thấy cái gì đó nhọn nhọn đâm vào hông. Khi nhìn lại, tôi thấy đó là một tấm hình chụp, kẹt giữa hai tấm ván gỗ.

Tôi lấy ngón tay kéo tấm hình ra khỏi kẽ hở. Mắt tôi dính vào góc trên bên trái, nhìn xuống dưới; tôi thấy chính mình quanh lớp mực mờ ảo, mặc một chiếc đầm màu hồng với cái vương miện trên ngực. Và rồi, ở bên phải tấm ảnh, tay nắm lấy tay tôi, mặt dây chuyền còn đeo trên cổ, là Lily.

Đó là chuyện bất khả thi. Người trong tưởng tượng thì sao lại xuất hiện trong hình. Trí tưởng tượng đâu thể dùng máy ảnh để chụp lại. Vậy mà cậu ta ở đó, tay nắm chặt lấy bàn tay tôi, mỉm cười, bị súng mất răng cửa, tay kia lại cầm búp bê, đúng với những gì tôi còn nhớ. Tấm hình được chụp có lẽ ngay sau lần gặp đầu tiên của chúng tôi. Chỉ có một kết luận duy nhất, và tôi tin vào điều đó: Lily có thật, và mọi người đang nói dối tôi suốt thời gian qua. Suốt mười năm nay, tôi đã tin bọn họ.

Ngay lập tức tôi nghĩ đến Mabel; sau khi Lily mất tích, Mabel thăng cấp lên thành bạn thân nhất của tôi, bởi Peter tự dưng trở nên thụ động và thầm lặng, lại rất dễ gắt gỏng. Nếu tôi kết tội Mabel để ép cậu ta nói ra sự thật, tôi mới biết được chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi bước vào nhà cậu ta, tôi chợt nhớ lại trước giờ mình chưa bao giờ vào trong phòng cậu ta cả.

Tôi gõ cửa, và em gái cậu ta tiếp tôi. Nó nói Mabel chắc đang ở trong phòng trên lầu, nên tôi đi tới. Khi tôi mở cửa phòng, bên trong trống không, nên tôi vào trong để chờ cậu ta; tôi nghe tiếng nước vòi sen ở bên kia hành lang nên tôi nghĩ chắc cậu ta đang tắm.

Nhìn quanh phòng Mabel, tôi thấy cũng khá bình thường; tôi thấy chiếc áo cậu ta thích nhất nằm vắt vẻo trên ghế, những món đồ trong balo vương vãi trên giường, và sợi dây chuyền làm bởi xương chồn được khắc tỉ mỉ mà cậu ta có được từ buổi đi chơi vài năm trước. Và rồi tôi thấy một thứ lóe ánh bạc ở bên kia phòng, móc trên cửa tủ.

Và tôi đã thấy nó: mặt dây chuyền của Lily, hơi xỉn màu, nhưng rất quen thuộc. Viên kim cương đã lóe lên ánh sáng tôi vừa thấy lúc nãy.

Rồi tôi nghe tiếng bước chân; tôi nhìn lại và thấy Mabel đang bước vào phòng. Cậu ta đứng hình một lúc khi thấy tôi trong phòng cậu ta.

"Becca? Cậu làm gì torng phòng tớ thế?" Cậu ta tiến tới chỗ tôi. "Tớ không biết cậu tới đây."

"Em gái cậu cho tớ lên đây," tôi nói. Rồi tôi tằng hắn và nhớ lại lý do tôi tới đây. "Tớ cần cậu kể lại sự thật về Lily."

Mabel cười lớn. "Thôi nào, Becca. Bọn tớ nói đi cả trăm lần rồi. Lily không có thật. Cậu ta..." Mabel ngắt lời giữa chừng khi tôi giở cái mặt chuyền ra, đung đưa nó trước mặt cậu ta. Giờ thì tôi đã bắt bài rồi.

"Đây là của Lily. Cậu ta luôn đeo nó. Cậu đang giấu tớ những gì?"

Mabel vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Đó là của tớ. Tớ luôn đeo nó mà, Becca. Cậu bị nhầm lẫn rồi."

Tôi đưa tấm hình cho cậu ấy. "Tớ thấy nó trên tầng áp mái. Chắc nó rớt ra khỏi cuốn album cũ để rồi không bị vứt đi. Đừng nói dối tớ nữa, Mabel. Tớ có quyền biết sự thật."

Mabel không còn gì để giải thích về tấm hình. Cậu ta nhún vai và cười gặt. "Cậu muốn sự thật? Thế thôi. Lily chết khi chỉ mới bảy tuổi. Để bảo vệ tinh thần non nớt của chúng ta, bố ẹm cậu ta nói mọi người rằng cậu ta không hề tồn tại. Việc đó ảnh hưởng trực tiếp đến Peter nên giờ cậu ta mới gắt gỏng. Tớ vượt qua hết. Cậu cũng nên bỏ qua đi." Cậu ta giựt mặt dây chuyền từ tay tôi rồi quay mặt lại.

"Tại sao cậu ta chết?" Tôi vẫn kiên trì. Dù vẫn còn ức chế khi mọi người đều lừa dối tôi, sự thật này không hề khiến tôi ngạc nhiên. Lily chết thì nghe còn có lý. Nhưng tôi cần phải biết chuyện gì đã xảy ra với người bạn thân nhất của tôi.

"Cậu muốn câu chuyện mà bố mẹ cậu ta kể lại? Hay cậu muốn chính tớ kể ra sự thật?" Mabel bước lại gần tôi. Lần đầu tiên trên đời, tôi cảm thấy sợ khi nhìn vào Mabel. Cậu ta luôn dữ dằn và hạ cố người khác, nhưng đó chỉ là tính cách nhất thời thôi. Giờ thì cậu ta trở nên lạnh toát.

"Sự thật đi." Tôi nói, giọng hơi chùng xuống.

Và rồi tôi mới nhận ra tôi thừa biết câu trả lời.

Lily đột nhiên mất tích. Peter quá lặng lẽ. Mabel nắm giữ mặt dây chuyền. Sợi dây chuyền bằng xương.

Mắt tôi trợn lên bởi Mabel đá chân sau và khoanh tay lại, ném cái nhìn chinh phục vào mắt tôi. Tôi lạnh toát.

"Cậu đã giết cậu ta," tôi nói thầm.

Mabel thản nhiên gật đầu. "Tớ dùng dao rọc thư của bố. Thứ ấy đâm xuyên thẳng vào bụng luôn."

Mắt tôi dán chặt vào chiếc vòng cổ xương trên bàn trang điểm; tôi không kiềm lại được. Mabel nhìn theo ánh mắt tôi và xác định những gì tôi đang nghĩ. "Xương của cậu ta đấy. Tớ đưa cho Austin để khắc lại. Để gợi nhớ cho tớ biết những gì tớ đã làm."

"Tại sao?" Tôi thì thầm. "Tại sao cậu lại làm vậy?"

Cậu ta nhún vai. "Tớ muốn cái mặt dây chuyền", cậu ta thản nhiên nói.

Rồi tôi nhận ra tôi đang ở chung phòng với một kẻ giết người. Dù vậy, khi tôi chuẩn bị bước ra cửa, Mabel bước ra một bên và nhìn tôi đi ra, rất lặng lẽ.

Tối hôm đó tôi gần như trằn trọc vì sợ cậu ta sẽ tới giết tôi như đã làm với Lily; nhưng mọi thứ vẫn yên lặng. Một tháng trôi qua, khi Mabel chuyển nhà ra học đại học, tôi mới được yên giấc.

Câu hỏi định mệnh tôi tự trả lời là: Chuyện gì xảy ra với Lily? Lily, một thư thể vô ảo, một người bạn chân thành thật sự của tôi?

Câu trả lời tôi không hề muốn nghe lại là: Bạn thân Mabel của tôi đã giết cậu ta bằng một con dao rọc thư, chỉ vì một chiếc mặt dây chuyền.

Mọi chuyện vốn rất đơn giản khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.

HẾT.

Tác giả: missinglily
Nguồn : reddit.com/r/nosleep
Dịch giả : numbuh1 - Consternated Team
1.837 words

" Khoe trang sức không tốt cho
sức khỏe đâu :v "

0 nhận xét