[Chuyện có thật] Không phải con quái vật nào cũng sống dưới gầm giường


21 Tháng 8, 1997

Mọi thứ cuối cùng đều đã xong xuôi cả. Tất cả mọi chiếc hộp carton đều đã được dọn sạch sẽ, và chiếc xe chở đồ cuối cùng cũng đã dọn đi. Bên trong căn hộ thật là tĩnh lặng. Tôi đã quen với việc ở trong một căn nhà ồn ào và đầy sức sống. Nhưng giờ, chỉ có mình tôi.

Tôi quyết định, giờ chỉ có một mình, tôi sẽ viết một cuốn nhật ký. Một thứ gì đó để lưu giữ tất cả, để sau này khi đã trở nên thành đạt, tôi có thể nhìn lại và xem lại rằng mình có được ngày hôm nay là từ đâu.

Hiện tại trên người tôi không còn một đồng nào nên những gì tôi có cho bữa tối chỉ là một vài gói ramen mang theo từ nhà mẹ tôi. Xui xẻo thay, nhà tôi sẽ không được cung cấp điện cho đến sáng hôm sau. Mẹ tôi đã khuyên tôi nên ở lại thêm một buổi tối chờ cho đến khi tất cả tiện nghi trong căn hộ này được đầy đủ, nhưng tôi không thể chờ để được hưởng cái cảm giác sống độc lập được.

Tôi ngồi đây cho đến khi những ánh mặt trời cuối cùng tắt ngúm, miệng nhai nhóp nhép đống ramen sống. Không phải một sự mở đầu thuận lợi cho lắm, nhưng cũng đáng để ghi nhớ.

Căn hộ này không rộng, nó cũng không nằm trong một khu lí tưởng. Tất cả mọi người đều che rèm kín cửa sổ và khóa chặt cửa trước. Căn hộ chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng tắm.

Tôi sẽ đi ngủ sớm. Tôi cần đắp chăn và giữ ấm. Thời tiết ở đây khá là lạnh.

22 Tháng 8, 1997

Lại một ngày không có điện. Đã có một vài lỗi xảy ra, và họ sẽ không thể cung cấp điện cho tôi cho đến thứ Hai tuần tới. Hôm nay là thứ Bảy. Cả một tuần rảnh rỗi chẳng có việc gì làm. Mọi người ai cũng làm việc còn tôi thì bị kẹt trong một căn hộ chán ngắt chẳng có gì để giải trí.

Tôi cố gắng đi ngủ sớm nhất có thể, nhưng tôi vẫn chưa buồn ngủ. Dù tôi có ngủ được đi chăng nữa, thì những tiếng động kì quái ở phía trên phòng ngủ của tôi vẫn rất phiền. Lạ là, căn hộ tôi nằm ở tầng cao nhất.

Chắc đó chỉ là một cái tổ chim. Tôi sẽ gọi cho người quản lý khu nhà này. Những cái tiếng đó thật sự rất khó chịu.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ dùng đèn pin để tiếp tục đọc sách cho đến khi đủ mệt để có thể đi ngủ.

23 Tháng 8, 1997

Tôi bị đánh thức bởi tiếng động ở căn phòng phía bên kia. Nó nghe như tiếng loảng xoảng của mấy cái dĩa phát ra từ trong bếp. Tôi cầm lấy một quyển sách dày cộm từ trên giá sách và nhẹ nhàng đi kiểm tra xem.

Khi tôi đến nhà bếp, một đống dĩa đã (bằng cách nào đó) rơi khỏi tủ chén. Điều đó thật kỳ lạ vì tôi nhớ rằng tôi đã sắp xếp chúng rất kĩ càng và cẩn thận. Tôi nhặt lên và bỏ lại vào tủ, sau đó trở về phòng ngủ. Mọi thứ lại một lần nữa hết sức kỳ lạ.

Giường tôi hoàn toàn đã được xếp lại gọn gàng.

Lúc tôi rời khỏi, nó là một đống hỗn độn.

Tôi đã có xếp lại chúng ư?.. Sống độc lập bắt đầu khiến tôi cảm thấy kì quặc.

23 Tháng 8, 1997

Đêm hôm qua thật sự rất kì lạ, nhưng có lẽ vì lúc đó tôi mệt mỏi hơn tôi nghĩ. Chỉ còn thêm một ngày nữa thôi là nhà tôi sẽ lại có điện, và mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Ít nhất là tôi đã kiếm được một số việc để làm trong ngày hôm nay.

Tôi thật sự không để ý khu tôi sống lạnh như thế nào cho đến khi bước ra khỏi cửa. Mặc dù đang là buổi sáng nhưng bên trong nhà vẫn ấm áp hơn ở ngoài. Tôi có cảm giác như đang đi trong một cái phòng đông lạnh vậy. Tôi gần như chết cóng luôn ấy. Khi về nhà tôi quyết định đi tắm - bữa tắm đầu tiên của tôi từ khi ở đây và tôi phải nói rằng, nó thật sự rất kinh khủng khi tắm dưới ánh đèn cầy. Ánh sáng của nó như đang đùa giỡn với tôi. Đôi khi ánh sáng làm tôi thấy như có ai đó đang đứng ngay đối diện phía trước cửa phòng tắm. Tất nhiên, khi tôi mở cửa thì chẳng có ai cả.

Sống một mình làm tôi sợ hãi hơn những gì tôi đã tưởng. Tôi cần phải nhanh chóng trấn tĩnh mình trước khi bị phát điên bởi nơi này.

24 Tháng 8, 1997

CHÚA ƠI. Tôi thật sự điên rồi. Thật đấy. Thậm chí tôi còn chẳng thể ngủ được nữa. Gần ba giờ sáng khi tôi thức dậy và đẫm mồ hôi. Tôi thề rằng tôi cảm thấy có ai đó đã sượt ngón tay qua gò má của tôi.

Bằng cách nào đó tôi đã đá tất cả cơn buồn ngủ sang một bên. Đêm nay giống như một cơn ác mộng vậy. Tôi cố ngủ lại, nhưng cái tiếng động như cào xé ấy thực sự chẳng để tôi yên. Và đột nhiên có ai đó gõ cửa nhà tôi.

Tôi không thể tưởng tượng được ai lại đi gõ cửa nhà người khác vào giờ này. Chắc chắn không phải điều tốt lành. Tôi lờ đi, cố trở lại giấc ngủ của mình.

Nhưng tiếng gõ cửa càng ngày càng to. Như nó đang năn nỉ tôi ra mở vậy. Thở dài và run sợ, tôi bước tới cửa và nhìn qua lỗ mắt mèo. Chẳng có ai ngoài đó cả. Chỉ có một hành lang trống rỗng. Có lẽ đây chỉ là trò chơi khăm của ai đó. Tôi quay trở lại phòng ngủ của mình.

Giờ, tôi lại không muốn ngủ nữa. Khi tôi trở về phòng, cái giường đã được sắp xếp gọn gàng một lần nữa, còn cửa tủ quần áo thì mở toang. Tôi đang co rúm trên ghế bành ngoài phòng khách, và không biết nên đi đâu. Tôi không thể ra khỏi cửa, tôi không thể vào phòng ngủ, và quan trọng nhất tôi không thể ngủ bởi cái tiếng động chết tiệt kia.

Tôi thức trắng gần một tiếng đồng hồ sau đó, rồi đột nhiên chuông điện thoại reo. Mẹ tôi gọi. Bà hỏi rằng liệu tôi có thể cho bà mượn vài thứ đồ cũ tôi cất ở trên gác xép cho bữa tiệc ngày mai bà sắp tổ chức không. Tôi nói rằng tôi sẽ kiếm chúng cho bà vào sáng mai.

Khi tôi dập máy, đột nhiên tôi sực nhớ. Làm sao mà mẹ có thể gọi cho tôi được khi nhà tôi còn chưa có điện? Tôi cố gọi lại, nhưng chẳng có một tín hiệu nào.

25 Tháng 8, 1997

Một ngày làm việc bận rộn. Qúa nhiều bàn, nhưng quá ít tiền*. Nhưng tin vui là, nhà tôi đã có điện. Tôi sẽ có thể nấu một bữa ăn ra hồn hôm nay, nhưng tôi nhớ tôi còn chuyện phải làm. Tôi gọi điện hỏi mẹ tôi bằng cách nào mà bà có thể gọi cho tôi vào tối hôm qua, và bà chẳng hiểu tôi đang nói cái gì.

Tôi bắt đầu thấy không thoải mái về nơi này.

25 Tháng 8, 1997

Tôi không biết phải làm gì. Tôi thực sự rất sợ hãi. Tôi nhận được một cú điện thoại khác từ mẹ tôi. Lần này khác. Bà lại hỏi tôi về việc mượn đồ. Khi tôi hỏi về cuộc gọi trước, về việc bà không hề nhớ đã gọi cho tôi. Bà cười to. Không phải giọng cười bình thường của bà. Có một tông giọng lạ hoắc xen lẫn tiếng cười đó. Rồi đường dây điện thoại bị ngắt.

Tôi đang ở trong phòng mình, đọc sách bằng ánh đèn điện bình thường (sau suốt thời gian qua), thì tiếng gõ cửa vang lên. Bực tức lẫn sợ hãi, tôi cầm lấy con dao bếp và mở tung cửa. Chẳng có ai cả.

Con mợ nhà nó.

Tôi cần phải đi ngủ.

2 Tháng 6, 2001

Tôi quay trở lại. Tôi cần phải trở lại nơi này. Tôi vẫn nghe thấy tiếng cào xé trong giấc mơ. Tôi nghe tiếng vọng của nó mỗi khi tôi chìm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi trở lại căn hộ này sao bấy nhiêu năm, và đây sẽ là lần cuối cùng. Tôi trở lại chỉ để kết thúc câu chuyện này. Nó sẽ cho tôi một kết thúc thỏa đáng. Nó phải thế. Sau khi nghe tiếng gõ cửa đêm đó, tôi buông con dao, khóc thét rồi chạy về phòng. Tôi nhảy lên giường, trùm kín chăn cố ngủ, nhưng có gì đó không ổn. Có thứ đang chà xát vào chân tôi. Tôi hất chăn sang một bên và chỉ thấy một đám mây khói màu trắng lơ lửng trong không trung.

Tôi chẳng hiểu gì, rồi tôi chộp lấy cái đèn pin ở đầu giường để soi xung quanh. Có đầy những mảnh gỗ vụn ở trên sàn, cùng những mảnh giấy bị xé nhỏ và bột trắng.

Thứ gì đó ướt rơi xuống đầu tôi, và tôi nhìn lên trên.

Phía trên đầu tôi, có một cái lỗ to được khoét sâu trên trần nhà. Một khuôn mặt đang nhìn qua nó. Hốc hác, mắt không có màu, làn da xanh nhợt nhạt. Nó cười, một nụ cười rộng đến mức cứ như nó không có môi. Ánh sáng đèn pin phản chiếu lại tôi nụ cười ghê rợn của nó. Phía dưới khuôn mặt của nó là một ngón tay đầy máu đang cào xé trần nhà.

Cào.

Cào.

Cào.

Tôi chạy khỏi nơi đó và không bao giờ quay lại. Chính quyền địa phương không tìm thấy ai ở trên trần nhà cả. Thứ duy nhất họ tìm thấy là thức ăn cũ và mốc. Thức ăn từ nhà bếp của tôi. Ga trải giường. Ga trải giường CỦA TÔI. Cuối cùng họ tìm thấy những ngón tay kì dị, trên đầu ngón là những mảnh da đang phân hủy.

Cho đến giờ mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng cào xé trước khi đi ngủ, và tôi chỉ sợ rằng một ngày nào đó những mảnh vụn của trần nhà sẽ lại rơi xuống sàn phòng tôi, một lần nữa.

Phụ lục 1:

Tao biết mà. Tao biết mày sẽ trở lại mà. Đến lúc rồi. Đến lúc tìm mày rồi. Ngón tay tao thèm khát làn da của mày. Tao sẽ làm chúng trở thành của tao. Tao sẽ tìm được mày.

P/S: Chị này làm hầu bàn, tiền ở đây chỉ nói là tiền boa của khách :v

Nguồn: Monster don't always live under the bed
Người dịch: Arysa

0 nhận xét